Vô Địch Ác Ma

Tiểu bạch đưa tay lên, sờ vào vết thương, rồi lên tiếng nói.

"Sao ngươi yếu vậy a?"

Tiểu bạch vươn vai, thở dài một hơi, rồi nhìn Viêm Mặc, bật cười nói.

"Ta chán rồi, không đùa nữa."

Nói xong, tiểu bạch hạ thấp người xuống, đưa tay trái ra phía trước, tay phải đặt trên tay trái, mắt tiểu bạch phát ra một luồng tia sáng đỏ.

"Chúng ta, nên kết thúc trận đấu này rồi."

Một quả cầu nhỏ, dần được hình thành, ở lòng bàn tay tiểu bạch, xung quanh bị bao bọc, bởi vô số oán linh, trên quả cầu còn lưu lại vô số khuôn mặt, tiểu bạch cất tiếng.

"Cực hạn oán linh."

Viêm Mặc nhắm mắt lại, thở ra một hơi.

"Tiểu tử, ngươi nghĩ, ngươi có thể thắng ta a?"

Nói rồi, ông ta gồng sức, hai mắt đỏ ngầu, trên cơ thể, bắt đầu xuất hiện, những vết nứt, xung quanh cơ thể lão, phát ra vô số chùm tia sáng.

Ánh sáng dần mờ lại, Viêm Mặc mở mắt ra, cơ thể ông ta vô cùng rắn chắc, khác với dáng vẻ ban nãy, lão ta bây giờ cao lớn vô cùng, tóc đen dài.

Viêm Mặc bật cười.

"Trạng thái này, đã lâu ta không dùng đến rồi."


Tiểu bạch phóng quả cầu ra, nhắm về hướng Viêm Mặc mà đánh, nhưng lão ta chỉ đơn giản, đưa tay ra đã chặn lại được, Viêm Mặc bóp chặt tay, khiến quả cầu vỡ nát, ông ta bật cười.

"Tiểu tử, hãy vinh hạnh, vì ngươi được chết dưới tay ta đi!"

Tiểu bạch bật cười.

"Ngươi nghĩ có thể thắng ta a, nực cười."

Tiểu bạch nói xong, vận sức vào tay phải, sóng xung kích tỏa ra, khiến mọi thứ xung quanh bị thổi bay, tiểu bạch đấm thẳng về phía trước.

Không gian xung quanh, xuất hiện vô số vết nứt, tiểu bạch cười to.

"Ngươi không thể thắng được ta đâu, hắc hắc."

Tiểu bạch nói xong, chấp hai tay lại.

"Hủy."

Sau tiếng này, mọi thứ như dừng lại, không gian xung quanh, vỡ ra từng mảng lớn, tiểu bạch vung hai tay ra, thời gian tiếp tục chạy.

Còn không gian đã vỡ vụn, cơ thể của Viêm Mặc, cũng bị chia ra làm ba khúc, nhưng lão ta vẫn còn sống, mà lên tiếng nói.

"Chỉ có chừng này, mà có thể thắng ta?"

Viêm Mặc nói xong, cơ thể của hắn tự liên kết lại, như không có chuyện gì xảy ra, rồi lão ta lại cười to.

"Sau đòn này, có lẽ ngươi cũng hết sức rồi nhỉ?"

Viêm Mặc tiến đến, đi từng bước chậm rãi.

"Vậy thì, chuẩn bị chết đi."

Tiểu bạch nhìn lại cánh tay của mình, tay phải của cô, sau đòn lúc nãy, đã xuất hiện vô số vết nứt, như sắp vỡ ra, tiểu bạch ngẩng đầu nhìn lên trên.

Viêm Mặc lúc này, đã bước đến gần tiểu bạch, lão đưa tay ra, đấm thẳng vào tiểu bạch.

Tiểu bạch không né, ma đứng im chịu đòn, cô bị đấm xuyên bụng, tiểu bạch đưa hai tay, bám lấy cánh tay của Viêm Mặc, một vài oán linh hiện ra, bao quanh tay tiểu bạch, cô cười to.

"Ngươi bị lừa rồi."

Diệp Bạch thấy cảnh này, vỗ vai âm bản nguyên và dương bản nguyên, rồi nói.

"Tới lượt chúng ta rồi."

Nói xong, phóng đến, dương bản nguyên và âm bản nguyên, cũng theo sau.


Diệp Bạch đến nơi, chậm rãi bước đến, vỗ vai Viêm Mặc, cười nói.

"Viêm Mặc, ngươi có muốn sống không?"

Viêm Mặc nghe tiếng này, liền quay đầu lại, nhìn về phía sau, lão ta giọng có chút run rẩy, hỏi.

"Ngươi ở đây, vậy kẻ này là?"

Diệp Bạch nở một nụ cười, đáp.

"Ngươi không cần biết, ta cho ngươi hai lựa chọn, một là chết, hai là theo ta."

Viêm Mặc bình thản đáp.

"Giết ta? Thực lực của ngươi mà muốn giết ta a?"

Diệp Bạch trên mặt lộ ra nụ cười.

"Ngươi nghĩ, ta không giết được ngươi?"

Dương bản nguyên và âm bản nguyên, lúc này cũng đến nơi, Diệp Bạch ngồi xuống rồi lên tiếng.

"Hai người các ngươi, giết tên này cho ta."

Hai người họ nhìn xong, xoay lại nhìn Diệp Bạch, đồng thanh đáp.

"Sao bọn ta giết nổi hắn a?"

Diệp Bạch nghe xong, liền bật cười, rồi nói.

"Không cần phải giết hắn, chỉ cần cho hắn cảm nhận nổi đau là được."

Nghe xong, âm bản nguyên và dương bản nguyên, quay người lại, vẻ mặt nham hiểm, cười nói.


"Để bọn ta, chăm sóc cho ngươi."

Nói xong, cả hai chậm rãi bước đến, Viêm Mặc thấy cảnh này, vẫn không có chút sợ hãi, nói.

"Tiểu tử ngươi cho dù có làm gì, ta cũng không b.."

Lời còn chưa dứt, đã thay bằng tiếng cười của lão, nhìn lại, dương bản nguyên và âm bản nguyên, trên tay cầm lông gà, liên tục cù léc lão ta.

Viêm Mặc cười mãi không dừng được, lão ta cố gắng nói.

"T.. tiểu tử, t.. ta thua."

Diệp Bạch nghe vậy, xua tay nói.

"Được rồi, dừng lại đi."

Dương bản nguyên và âm bản nguyên nghe vậy, dừng tay, rồi nhìn về phía Diệp Bạch, hỏi.

"Thật sự phải dừng a? Đang vui mà."

Diệp Bạch nhanh chóng đáp.

"Dừng đi, lần sau ta cho chơi tiếp."

Nói xong, Diệp Bạch đi đến chỗ Viêm Mặc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui