Vô Địch Ác Ma

Diệp Bạch mở mắt, không giả vờ nữa, tụ lực vào tay, đấm thẳng mặt lão ta, dương bản nguyên không chậm trễ, áp sát hai tay lại với nhau, một quả cầu dần được hình thành, kích cỡ đã không còn lớn như lần trước, dương bản nguyên cắn răng.

Với sức mạnh còn lại, ta chỉ có thể cưỡng ép dùng đòn này, nhưng cứ kệ đi, dù gì tên Diệp đế cũng nói, việc còn lại cứ để hắn lo.

Dương bản nguyên nghĩ xong, hô lên một tiếng.

"Phản vật chất."

Xong phóng quả cầu đó đi, nhắm thẳng vào đầu của lão ta, nó xuyên qua đầu của lão, tạo ra một lỗ thủng lớn, máu bắt đầu chảy xuống, ấy vậy mà lão ta vẫn chưa chết, chậm rãi mở mắt ra, ấn nhẹ cây gậy xuống, nhưng chỉ nhiêu đó, cũng đã đủ để thôi bay Diệp Bạch ra xa.

Diệp Bạch phóng thích linh lực ra sau, tạo thành một bức tường mỏng, bằng linh lực, để cản bản thân lại, trên trán Diệp Bạch, đã lưu lại một vết hằn, hình tròn, do cây gậy để lại.

Diệp Bạch bật cười, nhìn lão ta, rồi nói.

"Viêm Mặc, chúng ta lại gặp nhau rồi, hắc hắc."

Lão ta nghe xong, có chút thắc mắc.

Sao tên tiểu tử này, lại có thể biết được tên của ta a?

Lúc này, mấy tên phía sau muốn lao lên, đánh Diệp Bạch, nhưng Viêm Mặc đã đưa gậy ra, chặn lại bọn họ.

"Tên này, ta muốn tự tay giết hắn."

Viêm Mặc cất tiếng nói.

Nghe được lời này, mấy người phía sau lùi lại, cùi người chấp tay nói.

"Viêm lão, vậy bọn ta đi trước, không làm phiền ngài nữa."


Viêm Mặc xua tay, đáp.

"Các ngươi đi đi."

Đám người đi vào trong kết giới, trước khi đi còn nói.

"Viêm lão, ngài xử lí xong tên đó, nhớ mang xác hắn về a."

Viêm Mặc nghe xong, cất tiếng đáp lại.

"Chuyện này ta biết, không cần các ngươi nói."

Lâm Mặc nói xong, nhìn lại Diệp Bạch, hắn ta vẫn không chút sợ hãi, khi đối mặt với lão.

Dương bản nguyên đi sang một bên, bẻ cong một đoạn không gian, tạo thành một cái ghế, rồi ngồi xuống, lấy tay chống cằm.

Diệp đế, để ta xem, ngươi có thể làm gì a.

Đang suy nghĩ, thì bỗng có thứ gì đó chạm vào, dương bản nguyên nhìn sang, âm bản nguyên, không biết lấy từ đâu, một bịch bỏng ngô, đưa cho dương bản nguyên.

Xong cô cũng ngồi xuống, rồi cất tiếng hỏi.

"Ngươi nghĩ ai sẽ thắng a?"

Dương bản nguyên nghe xong, nhìn về phía trước, suy nghĩ nhanh chóng, rồi đáp.

"Viêm lão chắc chắn thắng rồi, tên Diệp đế vẫn còn yếu, sao có thể thắng lão ta."

Âm bản nguyên, đưa mấy viên bỏng ngô lên miệng, vừa ăn vừa nói.

"Ta nghĩ tên Diệp đế sẽ thắng, dù gì hắn ta cũng sẽ không làm, những chuyện mà bản thân không thể."

Dương bản nguyên nghe xong, nhanh chóng đáp lại.

"Vậy chúng ta cá một ván không?"

Âm bản nguyên dừng việc ăn lại, nhìn sang dương bản nguyên.

"Cá thì cá, ta sợ ngươi chắc."

Bỗng lúc này, một tiếng nói cắt ngang, bầu không khí hiện tại.

"Các ngươi không cần cá cược đâu."

Nghe xong lời này, cả hai xoay người về phía sau nhìn, người mới nói là Diệp Bạch, thấy cảnh này, âm bản nguyên liền nhìn lại bên dưới, rồi cất tiếng hỏi.

"Diệp đế, nếu ngươi ở đây, vậy người ở dưới là?"

Diệp Bạch cười một tiếng, rồi nói.

"Là do tiểu bạch biến thành, các ngươi cứ chờ kịch hay đi."


Xong đưa mắt nhìn xuống dưới.

"Cứ để cho tiểu bạch, bào mòn sức của hắn trước, xong đến lượt chúng ta."

Diệp Bạch khoanh tay, chăm chú nhìn trận đấu.

* * *

Tiểu bạch lúc này, đang trong hình dạng của Diệp Bạch, cô nghiêng người về sau, rồi trực tiếp ngã xuống, để cơ thể rơi tự do, Viêm Mặc không chịu buông tha, phóng theo nhất quyết không buông, tiểu bạch dang hai tay ra, như đang tận hưởng.

Nhìn lại, thấy Viêm Mặc sắp đuổi đến nơi, tiểu bạch chậm rãi, đưa tay trái lên trước mặt, búng nhẹ một cái, vô số oán linh tràn ra, bao bọc lấy toàn bộ cơ thể cô.

Nếu không phải do trận đấu lúc nãy, thì ta đã có thể, dùng trạng thái hoàn chỉnh, để đánh toàn lực rồi.

Cây gậy trên tay Viêm Mặc, tỏa ra một thứ ánh sáng xanh nhạt, lão ta phóng nó đi, với tốc độ cực nhanh, xé tan không gian xung quanh, cây gậy lao đến tiểu bạch, cô đã kịp nghiêng người né, nhưng cây gậy vẫn đâm vào vai cô.

Viêm Mặc đưa tay ra, muốn thu lại cây gậy, tiểu bạch thấy vậy, liền đưa tay lên, nắm chặt cây gậy của lão, rút nó ra, rồi dùng hai tay, muốn bẻ đôi nó.

Nhưng cây gậy này quá cứng, mãi chẳng có vết trầy xước nào, tiểu bạch không chịu dừng lại, hai tay phồng to lên, rồi bặt đầu xẹp lại, hai tay của cô, sau khi xẹp xong, vô cùng rắn chắc, xung quanh được bao bọc bởi, vô số oán linh.

Tiểu bạch cắn răng, bẻ một cái thật mạnh.

"Rắc.. rắc."

Cây gậy bắt đầu sứt mẻ, như sắp gãy ra, tiểu bạch lại dùng thêm nhiều lực hơn, trên tay cô, bắt đầu xuất hiện, một vài khuôn mặt của oán linh.

Viêm Mặc phóng đến với tốc độ cực nhanh, đưa tay ra phía trước, muốn dành lại cây gậy, nhưng trước khi lão kịp chạm đến, tiểu bạch đã bẻ đôi cây gậy.

Cô thở mạnh mấy hơi, rồi cầm hai phần, của cây gậy đó trên tay, lên tiếng nói.

"Cứng như vậy, chắc khi bị đánh phải, cũng đau lắm nhỉ."

Tiểu bạch nói xong, vung tay lên, đâm cây gậy đó thẳng vào đầu lão ta, đâm ngay vào vết thương lúc nãy, tiểu bạch cười to.

"Vẫn không bị gì sao?"


Tiểu bạch nói xong, vung tay còn lại, đâm phần đuôi nhọn của gậy, vào vết thương đó.

"Giờ thì sao nào."

Viêm Mặc đưa tay lên, đánh vào hai tay của tiểu bạch, để đẩy cô ra, xong sờ vào vết thương, cười một cái.

"Cũng khá đó, lại có thể làm ta thấy hứng thú như vậy."

Viêm Mặc gồng sức, xung quanh nắm đấm, phát ra một luồng khí nóng, ông ta lao đến, đánh thẳng vào bụng của tiểu bạch.

Nắm đấm vừa chạm vào bụng cô, liền phát ra, một luồng sóng xung kích cực mạnh, khiến tiểu bạch bị trọng thương, chưa dừng lại ở đó, liên tiếp là bốn luồng sóng xung kích khác, được phóng ra.

Bụng của tiểu bạch bị lủng một lỗ lớn, chưa hết, xung quanh vết thương, còn xuất hiện vô số vết nứt, tiểu bạch vươn vai, thở dài một hơi, rồi lên tiếng hỏi.

"Ngươi chỉ có như vậy thôi a?"

Viêm Mặc tức giận, muốn tiếp tục, nhưng lại nhận ra, tay của bản thân cũng đã bị thương nặng, nếu còn đánh nữa, thì rất có thể, sẽ mất đi bàn tay này.

Viêm Mặc đưa tay lên, sờ vào cổ, rồi nghiêng đầu qua lại, khởi động, xong ông ta bật cười.

"Ta còn chưa tung hết, một phần sức lực, ngươi đừng tưởng bở."

Nói xong, ông ta đưa tay lên, kéo áo ra, vứt đi, lộ ra cơ thể săn chắc của lão, Viêm Mặc gồng sức, xung quanh cơ thể, phát ra một luồng khí tím, ông ta bật cười.

"Trận đấu vẫn chưa bắt đầu mà."

Nói xong, Viêm Mặc phóng vút lên cao, lão ta đưa tay ra, hướng về phía tiểu bạch, trên cánh tay, xuất hiện vô số hình xăm, màu tím đậm, một quả cầu nhỏ được hình thành, ở hai đầu ngón tay.

Thoáng chốc, nó đã được bắn ra, với tốc độ cực nhanh, tiểu bạch còn chưa kịp di chuyển, đã bị dính đòn, trên trán lưu lại một lỗ nhỏ, quả cầu đó vẫn chưa dừng lại, bay xuyên qua đầu tiểu bạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui