Vô Địch Ác Ma

Chứng kiến xong màn này, Diệp Bạch nhếch mép cười, rồi nhìn về phía xa xăm, mà nghĩ.

Có lẽ, đã đến lúc rồi.

Diệp Bạch đi đến gần dương bản nguyên, đưa mắt nhìn xuống.

"Dương bản nguyên, ta có chuyện cần ngươi giúp."

Dương bản nguyên nghe xong, hướng mắt lên nhìn, rồi hỏi.

"Chuyện gì?"

Diệp Bạch hơi cúi người xuống, lên tiếng đáp lại.

"Ngươi trở về Viêm gia, giả vờ như đã chạy trốn được, nhất cử nhất động của bọn chúng, báo lại hết cho ta."

Dương bản nguyên thở dài một hơi, rồi nói.

"Không được đâu."

Diệp Bạch chưa kịp nói thêm gì, dương bản nguyên lại cất tiếng, nói tiếp.

"Tên Viêm đế như thế nào, ngươi cũng biết rồi đấy, ta mà trở về, cũng chẳng kiếm được thông tin gì đâu."

Diệp Bạch cười thành tiếng.

"Yên tâm, chuyện này, ta đã tính từ trước rồi."

Xong, ghé sát tai dương bản nguyên, nói thứ gì đó.

Nghe xong, dương bản nguyên đưa tay ra, vỗ vai Diệp Bạch.


"Diệp đế, chuyện này ngươi cũng nghĩ ra được a?"

Diệp Bạch nghe xong, cười đáp lại.

"Muốn làm việc lớn, phải biết cách hi sinh chứ, hắc hắc."

Diệp Bạch đứng dậy, nhìn về phía trước, lên tiếng nói.

"Được rồi, cứ thế mà làm."

Diệp Bạch nói xong, liền rời đi, tiểu bạch cũng thu nhỏ cơ thể lại, bám trên vai Diệp Bạch, còn hai người, dương bản nguyên, và âm bản nguyên, cũng nhanh chóng theo sau.

Mười ngày sau.

Sau mười ngày di chuyển liên tục, họ đã đi xa điểm ban đầu, trước mặt Diệp Bạch hiện tại là một lớp kết giới, màu đen, vô cùng rộng lớn.

Diệp Bạch nhìn lớp kết giới này, có chút suy nghĩ.

Từ đây đến lớp kết giới đó, nhiều nhất cũng mất hai ngày, khoảng cách ổn rồi, diễn thôi.

Diệp Bạch nhìn sang dương bản nguyên, ngay lập tức, dương bản nguyên biết bản thân phải làm gì, không chần chừ mà lao vào, đánh Diệp Bạch tới tấp.

Diệp đế, không ngờ cũng có ngày, ta được đánh ngươi đã tay như vậy, hắc hắc.

Nghe được động tĩnh, lớp kết giới mờ dần, bây giờ hoàn toàn có thể nhìn xuyên qua, bên kia có hai người đàn ông trung niên, mặc y phục của Viêm gia, chỉ khác mỗi chỗ, có thêm một vài sọc vàng, trên tay áo.

Hai người đó quan sát xung quang, xong một người lên tiếng.

"Lại đánh nhau nữa a?"

Người kia thở dài một hơi, xong đáp lại.

"Thôi, kệ bọn chúng đi, dù gì, cũng không ảnh, hưởng đến Viêm gia chúng ta."

Sau một vài câu đơn giản, hai người đó rời đi, kết giới cũng trở lại như cũ.

Diệp Bạch thấy cảnh này, lên tiếng nói.

"Dương bản nguyên, thực hiện bước tiếp theo đi."

Dương bản nguyên nghe xong, dừng việc đánh Diệp Bạch lại, khuôn mặt chán chường, lên tiếng hỏi.

"Thật sự phải dừng lại sao a? Ta đang đánh đã tay mà."

Diệp Bạch vỗ vai dương bản nguyên, rồi nói.

"Ta thấy ngươi ngứa đòn lắm rồi đó."

Dương bản nguyên nghe xong, thở dài một hơi.

"Biết rồi, biết rồi."


Nói xong, dương bản nguyên áp sát hai tay lại với nhau, một quả cầu dần được hình thành.

"Phản vật chất."

Dương bản nguyên phóng quả cầu đó đi, nhắm thẳng vào lớp kết giới mà đánh, hai thứ va chạm với nhau, tạo ra một vụ nổ cực lớn, lớp kết giới cũng bị vỡ ra, tạo thành một lỗ hỏng lớn.

Sau vụ nổ này, một vài người chạy ra.

"Các cậu canh gác kiểu gì vậy, thấy người đánh nhau ở gần kết giới, sao không nói ta."

Một người đàn ông cáu gắt quát.

Bọn họ nhanh chóng đi ra bên ngoài, bọn họ phóng đến phía Diệp Bạch, với tốc độ rất nhanh.

Diệp Bạch đưa mắt ra hiệu, dương bản nguyên liền hiểu ra, lại một lần nữa, áp sát hai tay lại với nhau, một quả cầu dần được hình thành.

"Phản vật chất."

Dương bản nguyên lại một lần nữa dùng chiêu này.

Hướng thẳng về phía Diệp Bạch mà đánh, khi quả cầu sắp chạm vào Diệp Bạch, dương bản nguyên liền thu lại, rồi tạo ra một kỹ xảo vụ nổ.

Diệp Bạch giả vờ ngất đi, rơi xuống.

Dương bản nguyên đi tới, ôm lấy Diệp Bạch, xong đưa mắt lên nhìn đám người đó, lên tiếng nói.

"Mấy huynh đệ, ta bắt được tên Diệp Bạch rồi đây."

Ba người nghe xong, nhìn nhau một lúc, sau đó, một người lên tiếng nói.

"Tên này là Diệp Bạch a?"

Dương bản nguyên liền lên tiếng đáp lại.

"Đúng."

Nhận được câu trả lời, tên đó liền nói.


"Vậy còn vụ nổ lúc nãy?"

Dương bản nguyên nhanh chóng đáp.

"Là do ta lỡ tay đánh trúng, trong lúc đánh với hắn."

Tên đó nhận được câu trả lời, liền gật đầu, rồi nói.

"Chờ một chút, để ta vào báo tin."

Nói xong, người đó liền chạy đi, để lại hai tên đó ở lại canh chừng.

Một lát sau.

Có mấy người đi ra, dẫn đầu bởi một lão già, râu tóc bạc phơ, trên tay cầm một cây gậy bằng gỗ, điêu khắc họa tiết tinh vi, phía sau là tên lúc nãy, và có thêm mấy người nữa.

Lão già đó đi đến chỗ dương bản nguyên, lên tiếng hỏi.

"Tên này là Diệp Bạch sao?"

Dương bản nguyên liền đáp lại.

"Đúng hắn ta là Diệp Bạch."

Lõa già đó đi lại gần, đưa cây gậy để lên trán Diệp Bạch, lên tiếng nói.

"Khai."

Một ánh sáng xanh xuất hiện, ở cây gậy, lão già đó nhắm mắt lại, bắt đầu cảm nhận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận