Vô Địch Ác Ma

Diệp Bạch đi thoáng chốc đã trở về, khiến cho âm bản nguyên thắc mắc, mà lên tiếng hỏi.

"Ngươi tu luyện gì mà nhanh vậy a?"

Diệp Bạch tiến đến, chậm rãi đáp.

"Ta cần ngươi giúp."

Âm bản nguyên nghe xong, vỗ ngực, tỏ vẻ tự cao mà nói.

"Muốn ta giúp? Mơ đi."

Diệp Bạch sắc mặt không chút thay đổi, nắm chặt bàn tay lại, một cơn đau từ đầu truyền đến, âm bản nguyên ngã khụy xuống, ôm đầu.

"T.. ta giúp, ngươi mau dừng lại đi a."

Diệp Bạch nghe vậy, trên mặt nở ra nụ cười.

"Như vậy từ đầu, chẳng phải tốt hơn sao?"

Sau đó, Diệp Bạch thả tay ra, cơn đau cũng lắng xuống, rồi biến mất hoàn toàn, âm bản nguyên xoa xoa đầu mấy cái, rồi lên tiếng hỏi.

"Nhưng ngươi muốn ta giúp gì a?"

Diệp Bạch đưa tay trái ra trước mặt, rồi cất tiếng nói.

"Ngươi bám vào đây đi."


Âm bản nguyên nghe xong, không khỏi suy nghĩ.

Tên Diệp đế, hắn ta vẫn còn rất yếu, hay ta nhân lúc này, tăng cường linh lực, khiến hắn không thể dung hòa, linh lực thuần âm, và linh lực thuần dương, từ đó mà chết.

Âm bản nguyên cười thầm, sau đó đi đến, đặt tay của bản thân, lên tay trái của Diệp Bạch, sau đó biến cả cơ thể, sang dạng lỏng, rồi bám lên tay Diệp Bạch.

Âm bản nguyên bám trên tay Diệp Bạch, không khỏi suy nghĩ.

Ta nhân lúc hắn tu luyện, tới khúc quan trọng, tăng cường linh lực, khiến hắn không kịp dung hòa mà chết, quả là kế hay, hắc hắc.

Diệp Bạch lấy từ trong cơ thể, ra cây thời gian.

Để nó trước ngực, rồi truyền linh lực vào, Diệp Bạch cố dung hòa hai loại linh lực lại, cố gắng kiểm soát lượng linh lực truyền vào.

Với sự trợ giúp của âm bản nguyên, ta không sợ cạn kiệt linh lực, chỉ sợ không kiểm soát, được linh lực truyền vào, và không dung hòa được linh lực âm với dương.

Diệp Bạch thầm nghĩ, rồi lại tiếp tục truyền linh lực vào, cây thời gian.

Tốc độ này quá chậm, ta muốn phải nhanh hơn.

Diệp Bạch nghĩ xong, truyền càng nhiều linh lực vào hơn, âm bản nguyên thấy cảnh này, cũng không khỏi cảm thán.

Tên Diệp đế này, hắn ta muốn chết a? Sao lại truyền nhiều linh lực vào vậy.

Diệp Bạch cắn răng.

Tuy không sợ cạn kiệt linh lực, nhưng truyền nhiều linh lực, trong một lần, để kiểm soát, và dung hòa được, quả thật rất khó, chỉ cần sơ suất một chút, e là chỉ có một con đường chết.

Âm bản nguyên thấy Diệp Bạch như vậy, liền nở ra nụ cười.

Đến lúc rồi, hắc hắc.

Âm bản nguyên nghĩ xong, phóng thích ra một lượng linh lực cực lớn, vào cây thời gian, Diệp Bạch như cảm nhận được gì đó, nhanh chóng mở mắt ra, nhưng đã quá muộn.

Linh lực âm mà âm bản nguyên, vừa mới truyền vào, vô cùng lớn mạnh, quá áp đảo, so với linh lực dương của Diệp Bạch, với sự chênh lệch đó, Diệp Bạch không thể dung hòa được.

Âm bản nguyên đắc ý.

Với lượng linh lực thuần âm lớn mạnh đó, để xem ngươi dung hòa như thế nào, hay là sẽ chết đây, hắc hắc.

Nhìn lại, ấy vậy mà không hề có chuyện gì xảy ra, Diệp Bạch cất cây thời gian, vào lại trong cơ thể, xong bật cười.

"Có lẽ, ngươi không ngờ được, cây thời gian có thể tự động, dung hòa linh lực, đâu a?"

Âm bản nguyên, nghe đến đây như chết lặng.


Diệp Bạch lại nói tiếp.

"Cũng đúng thôi, ngươi có khi còn chẳng biết, đến sự tồn tại của cây thời gian nữa, hắc hắc."

Âm bản nguyên lên tiếng nói.

"Diệp đế, xem ra ngươi quá đắc ý rồi."

Diệp Bạch nghe xong, ngưng cười, nâng cao cảnh giác, hỏi.

"Ý ngươi là sao?"

Âm bản nguyên bật cười, giải thích.

"Ta không chỉ, phóng thích lượng lớn linh lực, vào cây thời gian, mà còn vào cơ thể ngươi, chỉ cần ta muốn, có thể giết ngươi bất cứ, lúc nào, hắc hắc."

Diệp Bạch nghe xong, liền kiểm tra lại cơ thể.

Quả thật, lời cô ta nói là thật, nhưng cũng chẳng sao cả, dù gì nhiêu đó, cũng không thể giết ta.

Tiểu hắc trên vai Diệp Bạch, nó như cảm giác được gì đó.

Linh lực thuần âm, món khoái khẩu của ta.

Nó nghĩ xong, liền bò xuống bụng Diệp Bạch, hút sạch linh lực bên trong, Diệp Bạch nhìn sang, lên tiếng hỏi.

"Tiểu hắc, ngươi dậy rồi a?"

Tiểu hắc ăn xong, số linh lực thuần âm đó, lại bỗng nhiên nói được.

"Ta vừa mới thức dậy."


Nó nói xong, bắt đầu cảm nhận xung quanh.

Ta cảm nhận được, có rất nhiều linh lực thuần âm rất đậm đặc.

Tiểu hắc nghĩ xong, liền lên tiếng nói.

"Linh lực thuần âm, ta đến đây."

Nói xong, liền chậm rãi bò lên tay trái Diệp Bạch, nơi mà âm bản nguyên đang bám vào.

Diệp Bạch thấy cảnh này, cũng không khỏi suy nghĩ.

Tiểu hắc có thể hấp thụ, được linh lực thuần âm a? Nếu thật vậy thì quá tốt rồi.

Diệp Bạch nghĩ xong, kéo ra âm bản nguyên ra, rồi cười nói.

"Tiểu hắc, linh lực thuần âm đây, ngươi muốn bao nhiều tùy thích."

Tiểu hắc bò đến chỗ âm bản nguyên, nó bắt đầu hút lấy hút để, linh lực của cô.

Diệp Bạch đứng một bên quan sát.

"Âm bản nguyên, nếu ngươi không muốn bị như lúc nãy, tốt nhất nên nằm im đi."

Âm bản nguyên nghe xong, không còn cách nào, chỉ đành nằm im, cho tiểu hắc hút đi linh lực


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui