Đi được một đoạn, cảnh vật xung quanh vẫn không có gì thay đổi, mọi thứ xung quanh vẫn chỉ là một màn đêm trải dài vô tận.
Cứ đi được một lúc Diệp Bạch lại ngừng lại cảm nhận để tránh trường hợp đi sai hướng, đang đi thì bỗng Vĩnh Sinh bị một thứ gì đó chặn lại mà lùi về sau.
"Nơi này có kết giới."
Diệp Bạch và Tiêu Cảnh đi đến sờ thử quả thật phía trước có một bức tường chặn lại, ở trong trận pháp này cứ cách vài dặm sẽ có một kết giới để ngăn cách các khu vực và cũng khiến việc rời khỏi nơi này vô cùng bất khả thi.
Diệp Bạch vừa định chạm tay vào một lần nữa để cảm nhận kết giới và tìm ra lỗ hỏng của nó để phá, nhưng bỗng tảng đá dưới chân Diệp Bạch phát sáng.
Cả ba đã không còn xa lạ với việc này nữa liền nhảy về sau mấy bước rồi tiến vào trạng thái chiến đấu, không lâu sau đó những tảng đá xung quanh cũng phát sáng theo, rồi cổng không gian mở ra, chẳng mấy chốc trước mặt ba người đã chi chít yêu thú, ít nhất cũng vài trăm con.
Dẫn đầu là một con linh thú cấp một bạch hổ (yêu đế cấp bốn sau khi tiến hóa thì sẽ thành linh thú, linh thú chia làm mười lăm cấp) nó mang hình dạng của một con hổ trắng, to lớn vô cùng cao cũng đến mấy trượng, nó dẫn đầu đàn yêu thú lao đến tấn công.
Nếu như cả ba cùng hợp lực đi chăng nữa cũng hoàn toàn không phải đối thủ của nó đằng này lại có thêm mấy trăm con yêu thú nữa nếu có đánh thì họ không có cửa thắng.
"Diệp đệ, đệ biết trận pháp để bọn ta câu giờ, đệ mau giải kết giới đi."
"Ngô huynh nói đúng, để ta và huynh ấy câu giờ Diệp huynh mau giải kết giới đi."
Hai đạo thanh âm vang lên, Diệp Bạch cũng biết nếu bây giờ không giải được kết giới thì chỉ có thể bỏ mạng tại nơi này, xong Vĩnh Sinh và Tiêu Cảnh lao lên đánh bọn yêu thú rồi chạy đi, bọn yêu thú cũng không bỏ qua mà đuổi theo, khi thấy bọn chúng đã đi xa. Diệp Bạch liền đi đến chỗ kết giới ngồi xuống rồi đặt hai tay vào nhắm mắt lại cảm nhận cấu tạo của kết giới.
Bên này Vĩnh Sinh và Tiêu Cảnh đang cố hết sức chạy, vì nếu trực tiếp đánh thì họ cũng không kéo dài thời gian được bao lâu, bỗng một con yêu lang đã cắn trúng chân Vĩnh Sinh, Tiêu Cảnh thấy vậy liền nhanh chóng đá nó ra giúp Vĩnh Sinh.
Nhưng sau đó tốc độ của Vĩnh Sinh ngày càng chậm lại, có lẽ do vết thương lúc trước chưa lành cộng với vết thương ban nãy mà Vĩnh Sinh mới chậm đi như vậy. Đàn yêu thú đã sắp đuổi kịp Vĩnh Sinh, không còn cách nào Vĩnh Sinh xoay người lại đối mặt với đàn yêu thú đông đảo phía trước Vĩnh Sinh không hề sợ hãi.
"Tiêu đệ, đệ chạy trước đi để ta cản bọn chúng."
Tiêu Cảnh định quay lại giúp nhưng đã bị Vĩnh Sinh đẩy ra xa, xong Vĩnh Sinh nhảy lên không trung.
"Hổ gầm."
Một âm thanh vô cùng chói tai vang lên, đến đàn yêu thú phía dưới cũng bị tiếng gầm này làm cho vô cùng run sợ mà không thể di chuyển, bạch hổ cũng không chịu thua kém liền gầm lên một tiếng không thua gì Vĩnh Sinh.
Hai đạo âm thanh va với nhau, khiến những con yêu thú phía dưới gần như bị đè bẹp, nhưng cuối cùng Vĩnh Sinh cũng không thể thắng được mà bị thổi bay đi, Tiêu Cảnh nhanh chóng nhảy lên đỡ Vĩnh Sinh.
"Ngô huynh tiếp theo cứ để cho ta lo liệu."
Tiêu Cảnh đặt Vĩnh Sinh xuống đất, sau khi đã chắc chắn Vĩnh Sinh an toàn Tiêu Cảnh liền quay người lại lao nhanh đến đám yêu thú.
Sau cuộc chiến lúc nãy những con yêu thú đã bị âm thanh cường đại đó làm cho mệt lã, Tiêu Cảnh nhanh như vút thoắt ẩn thoắt hiện giữa đám yêu thú, cứ mỗi khi xuất hiện Tiêu Cảnh lại giết đi một con yêu thú.
Lợi dụng lúc chúng vẫn còn đang kiệt sức Tiêu Cảnh phải cố giết càng nhiều càng tốt, nhưng bạch hổ đã bắt đầu chú ý đến Tiêu Cảnh, chỉ trong nháy mắt bạch hổ đã xuất hiện ngay trước mặt Tiêu Cảnh.
Sao con linh thú này lại nhanh đến như vậy kia chứ, còn nhanh hơn cả ta nữa.
Chưa để Tiêu Cảnh suy nghĩ xong Bạch hổ đã giơ móng vuốt sắc nhọn của nó ra cào vào người Tiêu Cảnh, tuy cơ thể Tiêu Cảnh vô cùng rắn chắc nhưng sau đòn này trên người đã lưu lại ba vết thương lớn.
Chưa dừng lại ở đó bạch hổ nhanh chóng lao đến Tiêu Cảnh chuẩn bị tấn công, nhưng lần này Tiêu Cảnh đã kịp né được đòn vuốt đó của bạch hổ, rồi lao lên không trung.
"Thập nhị khai sơn chưởng."
Tiêu Cảnh liên tục chưởng ra mười hai chưởng khí vô cùng uy lực đánh tới bạch hổ, thay vì né đi đòn tấn công bạch hổ trực tiếp lao lên đòn đánh, khi cả hai thứ chạm vào nhau đã gây ra một vụ nổ lớn, khói bụi khắp nơi, khi làn khói dần tan đi bạch hổ ấy vậy mà không một chút thương tích vẫn tiếp tục lao đến Tiêu Cảnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...