Buổi lễ đính hôn của hai nhà Tần Thẩm mặc dù đã kết thúc, nhưng khách khứa tham dự cũng không có tản đi, tốp năm tốp ba tụ chung một chỗ, đối với bọn họ mà nói , trừ những thời điểm như này thì rất khó có cơ hội tụ tập lại , cho nên cũng muốn thừa cơ hội này tìm cách quan hệ, xem có cái gì có thể hợp tác không .
"Chúng ta lúc nào thì trở về?" Nhìn Tần Lạc và Thẩm Thu Linh thân mật , Hạ Toa thật sự không muốn ở nơi này nán lại thêm , cho dù là một giây cũng rất khó chịu.
" Anh mua vé buổi tối rồi , không có chuyện gì chứ ?!" Tiêu Thần cúi đầu nhìn qua Hạ Toa, nhàn nhạt cười , dịu dàng an ủi.
Chỉ tiếc cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, hai người còn chưa đi đến trước bàn ăn, liền bị Thẩm Thu Linh vừa vặn xoay đầu lại nhìn thấy, lần này coi như Hạ Toa muốn tránh cũng không có chỗ tránh được.
"Tiêu Thần, hôm qua không có thời gian chiêu đãi mọi người ,giờ rảnh rỗi nếu không chúng ta ngồi một chút?" Thẩm Thu Linh nhìn Hạ Toa, cười yếu ớt thăm Tiêu Thần.
"Tôi không quan tâm, chỉ là Hạ Toa còn chưa có ăn sáng, cho nên bây giờ chúng tôi định đi ăn , thứ cho không thể đi cùng ." Tiêu Thần liếc mắt thấy Tần Lạc không nói tiếng nào , nhún nhún vai, ôm Hạ Toa thẳng tránh ra.
Nhìn Tiêu Thần cũng không có cho cô chút thể diện, sắc mặt Thẩm Thu Linh lập tức liền trầm xuống, giận dữ nhỏ giọng mà nói thầm , "Thật coi mình là ai chứ , coi trọng anh mới nói chuyện với anh ."
“ Cô nháo đủ rồi sao?" Nhìn Thẩm Thu Linh thở phì phò , Tần Lạc lạnh giọng chất vấn, hai ngày nay hắn phối hợp cô rất đầy đủ , không có nghĩa vụ giúp cô đi châm chọc Hạ Toa đi. Coi như trong lòng hắn cũng rất không vui nếu thấy Tiêu Thần và Hạ Toa ở chung một chỗ, nhưng là chính hắn như bây giờ, làm sao có thể trách móc Hạ Toa đây?
"Đau lòng sao ?" Thấy Tần Lạc có vẻ tức giận, Thẩm Thu Linh lạnh lùng cười một tiếng chất vấn.
"Cô thích làm sao thì làm ." Thấy bộ dáng này của Thẩm Thu Linh , Tần Lạc thật sự có chút im lặng, trực tiếp hất tay cô từ trên cánh tay mình , xoay người hướng trên lầu đi tới, hắn cũng không muốn đi cùng người phụ nữ nổi điên này.
" Anh ." Thẩm Thu Linh thế nào cũng không ngờ tới Tần Lạc sẽ để mặc kệ cô như vậy , mình rời đi, giận dữ dậm chân, ngay sau đó cũng đi theo.
" Rầm " Tần Lạc mới vừa ngồi xuống đem áo khoác cởi ném trên ghế sa lon, Thẩm Thu Linh liền tức giận đẩy cửa ra, xông vào.
" Cô có chút lễ phép được chứ?" " Tần Lạc cởi nút áo áo sơ mi ra, nhìn Thẩm Thu Linh thản nhiên nói.
" Anh có ý gì?" Thẩm Thu Linh đóng cửa lại, đặt mông ngồi ở đối diện Tần Lạc , hỏi thăm.
"Tôi có ý gì ? Tôi có thể có ý gì?" Thấy dáng vẻ muốn gây sự của Thẩm Thu Linh , Tần Lạc cũng không để ý tới , gương mặt lạnh lùng thản nhiên nói.
" Anh còn đang suy nghĩ tới con nhỏ đó ." Nhớ tới ánh mắt Tần Lạc nhìn Hạ Toa , Thẩm Thu Linh liền đầy bụng oán khí, cô vẫn cho là dựa vào điều kiện của mình, hoàn toàn có thể bắt lấy tâm của Tần Lạc , không nghĩ tới Tần Lạc nhưng ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn cô một cái. Kể từ ngày hôm qua ở bữa tiệc đính hôn thấy Hạ Toa , Tần Lạc cả người giống như mất hồn ,hôm nay cô chỉ là muốn đi giáo huấn Hạ Toa một chút, không ngờ tới Tiêu Thần không ngừng che chở cô, ngay cả Tần Lạc cũng trực tiếp cùng cô trở mặt.
"Nếu như tôi không có nhớ lầm , không phải cô nói là sẽ cạnh tranh công bằng với Hạ Toa sao? Cô đã sớm biết sự tồn tại của cô ấy, cũng muốn cùng cô ấy phân cao thấp, hiện tại tại sao lại cố tình gây sự đây?" Tần Lạc đứng dậy đi tới quầy bar lấy lon cà phê, thản nhiên uống.
Bị Tần Lạc vừa nói như thế, Thẩm Thu Linh bình tĩnh lại, không khỏi ở trong lòng hỏi ngược lại mình , bản thân mình điều kiện ưu tú hơn nhiều so với Hạ Toa , tại sao phải lo lắng chứ , huống chi chính mình là một người nho nhã không phải sao ? Làm sao phải luống cuống như vậy ? Cũng chỉ là một người phụ nữ thôi, cha của cô ở bên ngoài cũng có không biết bao nhiêu người phụ nữ, mẹ kế cô vẫn sống qua ngày không phải sao? Cũng không thấy bà ấy muốn chết muốn sống a, mình thật sự là quá vọng động rồi, thật vất vả ở trước mặt Tần Lạc dựng lên hình tượng thục nữ, hai ngày nay lại bị chính mình làm hỏng rồi .
"Thật xin lỗi, Tần Lạc, em chỉ là quá quan tâm tới anh ." Sau một hồi suy nghĩ kỹ Thẩm Thu Linh cũng rốt cuộc hiểu rõ, chủ động mở miệng nói phải trái với Tần Lạc , suy nghĩ một chút bây giờ mình đã là vị hôn thê của Tần Lạc , cái này thì Hạ Toa không thể so sánh được rồi, mình vẫn còn lo lắng cái gì đây?
" Tôi không cần lời xin lỗi của cô ." Tần Lạc đem lon cà phê hướng cạnh cửa thùng rác ném tới, cầm áo khoác trên ghế sa lon mặc vào , đến giờ ăn cơm , hắn lại nên đi xã giao .
Nhìn Tần Lạc phản ứng không mặn không lạt , Thẩm Thu Linh mặc dù có chút không vui, nhưng là cũng không để ý, chủ động kéo Tần Lạc , hướng lầu dưới đi tới, khẽ nâng đầu hướng Tần Lạc cười nhạt, cô biết lúc này Tần Lạc không thể nào đẩy ra cô, cần thiết xã giao lẫn nhau đều hiểu .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...