Lau nước mắt, Hạ Toa từ trên mặt đất đứng lên, đi xuống dưới lầu , cái tên Thẩm Thu Linh này lại khắc sâu vào trong đầu cô, cô muốn đi xem một chút , cô không cam lòng nhìn Tần Lạc cứ như vậy mà đính hôn. Mặc kệ như thế nào, dù là chia tay, cô cũng muốn nghe từ chính miệng Tần Lạc nói cho cô biết.
"Tiêu Thần, anh dẫn em tới lễ đính hôn của Tần Lạc nhé ." Hạ Toa kéo tay áo Tiêu Thần ngẩng đầu nhìn hắn.
" Ừ ." Nhìn khuôn mặt có chút chờ đợi của Hạ Toa , Tiêu Thần không chút do dự, một tiếng đồng ý .
"Hạ Toa , em muốn đi thật sao ?" Nhìn vẻ mặt kiên định của Hạ Toa , Tang Thuyết mở miệng xác nhận , cô thật sự không muốn thấy Hạ Toa bị tổn thương, trường hợp như vậy thật có chút xấu hổ, đến lúc đó Tần Lạc thấy Hạ Toa có thể luống cuống hay không , ông cụ biết lại tìm cách đối phó Hạ Toa. Tất cả mọi chuyện cô không có cách nào mà đoán trước .
"Đúng vậy , Hạ Toa, cậu định đi thật sao? Cậu muốn nói gì, không bằng để mình nhắn lại dùm." Nghe Tang Thuyết vừa nói như thế Tần Di nhất thời hiểu rõ , đến lúc đó mà Hạ Toa làm hỏng bữa tiệc đính hôn, thì chỉ sợ cô ấy chết như thế nào cũng không biết.
"Tiêu Thần, anh sẽ đưa em đi được không ? Anh giúp em nhé ?" Thấy Tần Di và Tang Thuyết đồng thời phản đối , Hạ Toa quay đầu làm bộ đáng thương nhìn Tiêu Thần hỏi. Mặc dù cô biết mình làm như vậy đối với Tiêu Thần là không công bằng, nhưng còn có biện pháp nào tốt hơn sao? Cô cũng hiểu thân phận của mình là không thể nào đi tham gia lễ đính hôn của Tần Lạc , nhưng cô rất muốn hỏi rõ tại sao, rốt cuộc là tại sao? Bọn họ thật vất vả mới ở chung một chỗ, cô cũng bắt đầu có thói quen có Tần Lạc ở bên cạnh, tại sao lại muốn đem hắn tách rời khỏi cô , tại sao? Cô không có hy vọng xa vời có thể cả đời ở chung một chỗ với hắn , chỉ cần mấy năm , dù là một năm cũng có thể, nhưng.
" Anh biết rồi, yên tâm đi, anh sẽ dẫn em đi , sẽ bảo vệ em." Tiêu Thần nhìn Hạ Toa bảo đảm.
"Cậu đã đồng ý với Hạ Toa, vậy cậu cũng nên suy nghĩ thật kỹ mà giải thích với ba cậu ." Gương mặt Tang Thuyết lạnh lùng, đẩy ra Nhậm Kiến đang ngồi ở bên cạnh mình , thở phì phò hướng lầu hai đi tới. Cô làm tất cả chẳng lẽ không phải vì Hạ Toa sao? Tại sao cái tên Tiêu Thần này không thể giúp đỡ khuyên giải đây?
"Ngôn Ngôn." Nhìn Tang Thuyết thở phì phò bỏ đi , Nhậm Kiến vội vội vã đi theo.
" Hạ Toa , mình hi vọng cậu suy nghĩ cho rõ ràng, mình với Tiểu Di không phải là không cho cậu đi, chỉ là trường hợp đó thật sự không thích hợp với cậu ." Thấy Tang Thuyết rời đi, Tần Di cũng đứng dậy, đi tới trước mặt Hạ Toa nói ra suy nghĩ của mình .
" Mình hiểu , yên tâm đi, mình biết rõ nên làm như thế nào." Hạ Toa hướng Tần Di gật đầu một cái, bảo đảm. Mặc dù trong lòng cô cũng hoang mang, không biết nhìn thấy Tần Lạc sẽ phản ứng như thế nào , không biết hai người gặp mặt rồi sẽ nói cái gì? Nhưng cô thật sự rất nhớ hắn, cũng muốn nhìn một chút rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào mới có tư cách đứng ở bên người hắn.
"Hạ Toa, em đừng tức giận, Tiểu Di và A Di nói như vậy là lo lắng cho em thôi , em đừng suy nghĩ quá nhiều." Nhìn Tần Di rời đi, Tuyết Thiếu đi tới trước mặt Hạ Toa, giải thích.
"Em biết , em không có tức giận." Hạ Toa khẽ mỉm cười đi tới ngồi xuống một bên.
"Hạ Toa, vậy anh đi trước." Nhìn mọi người rời đi, Hàn Dạ giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, cáo từ , hắn nên đi đón cô y tá bé nhỏ của hắn tan sở.
" Vâng, anh đi đi ." Hạ Toa ra vẻ đã biết, nhìn Hàn Dạ cười cười. Lúc cô xuất viện cũng đã biết Hàn Dạ và cô y tá đó đi chung với nhau , vốn là còn hi vọng hắn có thể cùng Tô Tô đến với nhau , bây giờ nhìn lại là không thể nào, chỉ cần hắn vui vẻ là được rồi rồi.
"Bái bai, hôm nào gặp ." Hàn Dạ nói qua như một làn khói đi ra ngoài.
" Để anh hát cho em nghe ." Nhìn trong đại sảnh cũng chỉ còn lại có hắn và Hạ Toa, Tiêu Thần nhìn còn có chút nản lòng, nản chí nhìn Hạ Toa hỏi thăm.
" Vâng ." Nhìn Tiêu Thần ngồi ở bên cạnh , nói không cảm động đó là giả, chỉ là tình cảm giữa cô và Tần Lạc không phải người khác có thể hiểu được, cho nên coi như cảm động, giữa cô và Tiêu Thần hiện tại cũng chỉ có thể trở thành bạn bè bình thường mà thôi.
Đi tới sân khấu giữa đại sảnh , Tiêu Thần lấy một cây đàn guitar từ trên tường xuống , điều chỉnh thử mấy cái, chậm rãi hát lên .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...