Tần Di ngược lại thật thoải mái vì có chỗ xả , chỉ đáng buồn vì Hạ Toa là tay trói gà không chặt, bị người từ phía sau va huých vào trực tiếp ngã cắm đầu xuống đất. Cũng không phải nói người nọ là vô tâm, đây tuyệt đối là cố ý . Nếu không tất cả mọi người vây xem không ra tay, tại sao hắn sẽ phải đụng vào Hạ Toa, hơn nữa sức lực lớn như vậy đây?
Hạ Toa vô cùng nhếch nhác ngã trên mặt đất, làm mọi người cười ầm lên . Tần Di vừa nhìn, vội đem cô đỡ lên, giận dữ nhìn chằm chằm bọn họ, cầm điện thoại hét lên.
"Tang Thuyết, Tang Thuyết, mau tới đây , chỗ này có một đám vô lại."
Những người đó vừa nghe Tần Di gọi viện binh, bộ dạng đều là một đám chờ xem kịch vui , thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai người, trong lòng không nhịn được cười nhạo, rốt cuộc người nào không có mắt như vậy, thế nhưng đắc tội ông trời con Chuông Lỗi. Phải biết Chuông Lỗi nhưng là con út của Chung gia , lại được Chung gia cưng chiều nhất.
Tang Thuyết cùng với Nhậm Kiến vội vàng chạy tới, thấy Hạ Toa một thân nhếch nhác, vội xông lên phía trước, hỏi thăm Tần Di.
"Đây là làm sao vậy?"
"Là tôi đụng cô ấy, thế nào?" Tần Di còn chưa mở miệng, một người đàn ông lạnh lùng cười một tiếng nói.
"Pằng." Tang Thuyết không chút khách khí giơ tay lên chính là cho người đàn ông kia một cái tát.
"Cô." Người đàn ông không ngờ rằng Tang Thuyết thế nhưng lại động thủ đánh hắn, cũng giơ tay lên muốn đánh lại , nhưng tay còn chưa có vung xuống, liền bị Nhậm Kiến một phát bắt được.
" Cậu nghĩ làm gì vậy, Nhiễm Văn?" Nhậm Kiến nghiêm mặt nhìn người đàn ông trước mắt nói.
" Anh Nhâm ?" Vừa nhìn thấy Nhậm Kiến , Nhiễm Văn tâm nhất thời chợt lạnh. Vốn đinh uyển chuyển phủ nhận, không thể nghĩ đến lại đá trúng thiết bản rồi.
“ Hạ Toa, không có việc gì, không có việc gì." Tang Thuyết kéo Hạ Toa , không ngừng an ủi, cô dĩ nhiên có thể hiểu được Hạ Toa tại sao âm thầm, là bởi vì không muốn cho các cô thêm phiền toái.
"Tiểu Di." Hạ Toa có chút uất ức , cô có chọc người nào đâu , tại sao xui xẻo chỉ là cô đây? Xem ra sau này không nên tới chỗ như thế này nữa. Tất cả đều là một đám người tự cho là đúng , không chọc nổi, tránh được thì nên tránh vậy.
"Hạ Toa, thật không có chuyện, đừng lo lắng." Tần Di cũng đi lên phía trước, an ủi cô, dù sao Hạ Toa lần đầu tiên tới, có chút không thích ứng.
" Anh Nhâm , thế nào?" Vốn là vẫn còn ở trên biển chơi xe máy nước, mấy người thấy bên này một vòng người vây quanh , cũng vội vã chạy tới hỏi thăm.
"Tiểu Di, em cũng ở đây à?" Lam Tuấn thấy Tần Di có chút vui mừng chạy tới.
"Uh." Tần Di chỉ là nhàn nhạt đáp một tiếng, lại thân thiết nhìn Hạ Toa.
"Đây là chuyện gì xảy ra à?" Lý Phi Phàm nhìn Hạ Toa hỏi thăm.
"Chúng ta trở về đi thôi, chuyện này cứ để cho Nhậm Kiến xử lý là được ." Tang Thuyết nhìn càng ngày càng nhiều người, mở miệng đối với Tần Di nói.
Tần Di gật đầu một cái, trừng mắt liếc người đàn ông mới vừa rồi cùng mình đánh nhau đang nằm trên đất cười lạnh.
"Anh biết rõ rồi, yên tâm đi." Nhậm Kiến hướng về phía Tang Thuyết cười cười, gật đầu bảo đảm.
" Chị Thuyết Thuyết, buổi tối cùng nhau ăn cơm a." Tiêu Thần bị cái quay đầu lại cười yếu ớt của Hạ Toa làm cho bị điện giật, đột nhiên nhớ lại , đây không phải là cô gái ban đầu đó sao? Vội hướng về phía bóng lưng Tang Thuyết hét lớn , lần này hắn sẽ nắm chặt cơ hội.
"Được, chuyện này xử lý nếu làm chị hài lòng , chị có thể suy tính." Tang Thuyết cũng không quay đầu lại , hướng sau lưng phất tay một cái nói.
Lời vừa nói ra này, Nhiễm Văn sắc mặt sợ đến mức tái nhợt, mặc dù bọn họ đều là con nhà giàu , nhưng Câu Lạc Bộ Tứ thiếu so với hắn hơn rất nhiều . Mình tại sao lại nhiều chuyện như vậy đây? Không đi chọc cô gái kia không phải tốt sao?
" Mấy cậu đem chuyện mới vừa rồi kể lại cho tôi !" Lục Huy hướng về phía đám người vây xem quát lên.
Thấy Lục đại thiếu mở miệng, có chút người thích nịnh hót , vội chạy lên kể lại tất cả chuyện vừa mới xảy ra . Sau đó xấu bụng nhìn Chuông Lỗi nằm dưới đất lắc đầu một cái cười cười.
"Tiêu Thần a, cậu hãy nói một tiếng với bác của cậu đi , không phải là người nào cũng có thể tới, cậu xem bây gìơ chuyện thành thế này đây ? Đúng rồi, đừng quên nói với cô là hôm nay chuyện này làm Tang Thuyết rất tức giận, rất tức giận nha." Nhậm Kiến bất đắc dĩ nhìn Tiêu Thần dặn dò, cuối cùng còn dặn dò hắn không nên quên nói cho hắn biết chuyện đã xảy ra hôm nay.
"Đúng vậy, em cũng cảm thấy thế, đừng cho rằng có một trăm mười vạn là có thể tới." Tiêu Thần mặt tức giận nhìn Chuông Lỗi nằm dưới đất . Một nhà giàu mới nổi lại vẫn dám lớn lối như vậy, chọc người khác còn chưa tính, thế nhưng chọc tới bạn của chị Tang Thuyết , thật không biết chữ chết viết như thế nào sao?
"Tiểu Tuấn, Tiểu Phàm, Tiểu Lục, chuyện này mấy cậu nhìn làm đi. Tiêu Thần, chúng ta đi xem một chút bạn của Thuyết Thuyết như thế nào." Nhậm Kiến vung tay lên, nhìn ba người nói.
"Anh Nhâm, anh yên tâm đi, nhất định khiến anh hài lòng." Tiểu Phàm hướng Nhậm Kiến cười đùa nói.
"Đắc ý ." Nhậm Kiến nhìn Lý Phi Phàm, cười vỗ vỗ bả vai của cô nói.
Nhậm Kiến còn chưa đi xa, liền nghe đến sau lưng truyền đến một hồi tiếng kêu rên .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...