Tống Nghệ Linh ngồi ở trên ghế sa lon, thở phì phò nhìn chồng mình ngồi ở một bên xem báo . Bọn họ cũng có ý định đi tới chỗ bà nội Tiêu Thần , ai biết đang chuẩn bị ra cửa, điện thoại tới, bảo bọn họ không cần đi, nói hai người chọc cho bà nội mất hứng , để cho bọn họ dạy dỗ lại hai đứa, thế nào không lễ phép như vậy , rồi bla bla một đống nữa , nghe xong Tống Nghệ Linh trực tiếp đem điện thoại ném tới trên ghế sa lon.
"Sao anh không nói một câu vậy ?" Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Quỳnh , Tống Nghệ Linh có chút không vui, cô cũng không tin tưởng mới vừa rồi điện thoại gọi đến hắn không nghe thấy.
"Em bảo anh phải nói cái gì đây? Nói mẹ anh không tốt, hay là nói con trai nên dạy dỗ lại ?" Tiêu Quỳnh để tờ báo xuống , nhìn Tống Nghệ Linh ngồi ở một bên nhàn nhạt cười cười hỏi thăm.
Ngày đó hắn nhìn thấy Ninh Ngưng và mẹ hắn đi ra ngoài, là hắn biết chuyện này sẽ không quá thuận lợi rồi . Ninh Ngưng này sớm không tới trễ không tới , tại sao lại cố tình chọn lúc Tiêu Thần và Hạ Toa về lại tới đây? Chuyện này rất dễ nhận thấy là do mẹ của hắn làm đi . Nếu là Tiêu Thần có thể nhịn được vậy cũng thật đúng là không giống con trai hắn . Chỉ là tình huống này có chút tương tự như hắn ngày xưa.
"Chẳng lẽ anh đã sớm biết kết quả sẽ là như vậy , anh đã sớm biết thế mà còn để cho hai đứa đi ." Tống Nghệ Linh có chút giật mình nhìn Tiêu Quỳnh ngồi đối diện với mình , có chút không xác định nhìn hắn.
"Không kém bao nhiêu đâu, không phải em đã biết Ninh Ngưng cũng đến rồi sao? Chẳng lẽ em cảm thấy con bé thật sự là tới chơi sao? Con bé tới quyến rũ con trai em đó ." Nhìn bộ dạng giật mình của Tống Nghệ Linh , Tiêu Quỳnh có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu.
"Đúng, sao em lại quên mất con bé đó nhỉ ? Tuy nói Ninh Ngưng đối với em rất khách sáo nhưng nhìn qua cũng không tệ, nhưng mà em lại có thể cảm giác được con bé đó không phải thật sự tôn trọng em. Nếu không phải em là mẹ Tiêu Thần , em xem ngay cả nhìn nó cũng sẽ không liếc lấy em một cái." Nhớ tới Ninh Ngưng, Tống Nghệ Linh cũng không có bao nhiêu hảo cảm, tuy nói nếu xét về điều kiện gia cảnh xem ra cô quả thật coi như tương đối xứng đôi với Tiêu Thần nhưng là thái độ cao ngạo của con bé đó, cô cũng không thói quen.
"Đề tài này đến đây dừng lại đi , lát hai đứa về chúng ta liền giả vờ như chuyện gì cũng không biết là tốt rồi." Vì để tránh cho Hạ Toa cảm thấy lúng túng, Tiêu Quỳnh vội dặn dò Tống Nghệ Linh
"Ba, mẹ, buổi chiều chúng ta cùng đi siêu thị có được hay không?" Tiêu Thần đi vào, nhìn cha mẹ ngồi ở trên ghế sa lon , vẻ mặt tươi cười hỏi thăm.
"Có cái gì muốn mua sao? Con bảo dì Vương đi là được , con mang Hạ Toa đi ra ngoài đi dạo đi " Tống Nghệ Linh hơi cười cười lôi kéo tay Tiêu Thần dịu dàng hỏi thăm.
"Tiêu Thần nói buổi tối anh ấy sẽ xuống bếp." Hạ Toa đi tới sofa ngồi xuống, cười nói.
"Nó xuống bếp? Đừng có đốt phòng bếp của bác , bác liền cám ơn trời đất." Nghe Hạ Toa vừa nói như thế, Tống Nghệ Linh thất kinh, mặt không tin nhìn Hạ Toa rồi lại lại quay đầu nhìn Tiêu Thần một chút.
"Là Hạ Toa và con cùng nhau xuống bếp." Tiêu Thần quay đầu nhìn Hạ Toa cười nhạt, giải thích với mẹ mình.
"Vậy vợ chồng son đi đi, hai chúng ta không tham gia náo nhiệt, nếm thử một chút tay nghề của con dâu cũng tốt, nhìn con bé nuôi con béo trắng thế này , khẳng định tay nghề cũng không tệ." Tiêu Quỳnh hướng về phía Hạ Toa gật đầu một cái, sử dụng ánh mắt ám hiệu cho Tống Nghệ Linh, cười ha hả nói qua.
"Đúng vậy , bác cũng muốn nếm thử một chút, hai đứa đi đi, mẹ và ba con đã thành hai lão già khọm rồi, không đi, hai đứa muốn ăn cái gì thì cứ mua , không có quan hệ." Tống Nghệ Linh nhìn hai người, cười cười, mặc dù mới vừa rồi cú điện thoại kia thật rất giận người, nhưng nhìn hai người bọn họ thật vui vẻ , cô cũng an tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...