Nóc nhà lủng còn gặp mưa suốt đêm, ở bệnh viện thật vất vả mới nghỉ ngơi được một thời gian , cho là La Hải bởi vì chuyện lần này mà ra nước ngoài thì cô có thể thoải mái rất nhiều, kết quả vẫn bị dây dưa chết đi sống lại.
Nhìn hình nền máy vi tính của La Hải ở đầu bên kia để cho cô hận nghiến răng , Thẩm Thu Linh trực tiếp đem máy tính từ trên bàn ném xuống đất, quá ghê tởm, ở nước ngoài còn phải quậy đến cô không được an bình." Phu nhân, phu nhân, ngài không có sao chứ?" Nghe được tiếng động trong phòng vang lên , dì Trương vội vã chạy tới, gõ cửa , hỏi thăm.
"Không có việc gì, tôi không sao." Nghe dì Trương ân cần hỏi thăm, Thẩm Thu Linh nhàn nhạt trả lời một câu, mở cửa, dặn dò " Dì Trương , dì dọn dẹp lại phòng làm việc đi , mới vừa rồi tôi không cẩn thận làm hỏng máy vi tính rồi” .
"Vâng , phu nhân." Dì Trương liếc mắt nhìn mảnh vỡ máy tính rơi trên đất , lắc đầu một cái, cháu trai cô muốn mua máy vi tính cô không có chịu, nhũng người có tiền, một ném liền rơi vỡ một máy, người với người thật không có thể so sánh, nếu không tức chết.
"Rầm " Thẩm Thu Linh nặng nề đóng cửa phòng ngủ , trực tiếp úp sấp trên giường lớn, trong lòng thật rất loạn, cô không muốn đưa tiền, nhưng cô càng không muốn chuyện này ra ánh sáng. Một khi hình ảnh bị đưa ra ngoài, như vậy mặt mũi nhà họ Thẩm và nhà họ Tần sẽ vì cô mà mất hết.
"Mình nên làm như thế nào cho phải đây?" Thẩm Thu Linh ở trên giường lăn qua lộn lại, lầm bầm lầu bầu .
Đang lúc Thẩm Thu Linh không có kế sách gì thì điện thoại di động vang lên , cầm lên vừa nhìn, là La Hải, cái này làm cho cô tức nghiến răng nghiến lợi.
"Cậu gọi làm gì? Cậu muốn làm gì?" Thẩm Thu Linh thở phì phò hầm hừ trong điện thoại.
"Gọi điện thoại thăm hỏi chị một cái mà thôi , đúng rồi, em định ngày mai trở về , đến lúc đó chúng ta gặp nhau nhé, em có chút nhớ chị rồi đó ?" Đối với lửa giận của Thẩm Thu Linh , bên đầu điện thoại kia La Hải hoàn toàn không để ý, cợt nhả nói.
"Cậu đừng trở lại, tôi sẽ cho cậu tiền." Trong lúc mấu chốt này La Hải trở lại, nếu để cho Tần Lạc biết hai người bọn họ lại gặp mặt, chỉ sợ Tần Lạc sẽ càng thêm xa lánh cô. Mặc dù cô đã làm xong chuẩn bị rời đi nhưng dù là đi cũng muốn đi thuận lợi vui vẻ, cô không muốn bị người ta xem thường.
"Được, năm trăm vạn, em sẽ không trở lại. Dù sao trở về cũng là hỏi chị lấy tiền, hiện tại không đi về có thể lấy được tiền, em ngu sao mà không làm?" Bên đầu điện thoại kia truyền đến từng đợt tiếng cười hả hê của La Hải .
"Được rồi, không có lệnh của tôi không cho phép cậu xuất hiện ." Nghe được La Hải đáp ứng , Thẩm Thu Linh tức thì tức, nhưng là vẫn yên lòng, có thể sử dụng tiền giải quyết chuyện thật ra thì đều không phải là chuyện lớn gì.
"Biết, chị họ , ngày mai chị phải đi ngân hàng, đem tiền chuyển khoản đến trong thẻ của em nhé ." La Hải nói xong cũng trực tiếp cúp điện thoại, cũng không muốn nghe Thẩm Thu Linh nói thêm cái gì.
"Khốn kiếp, vô lại, một ngày nào đó tôi muốn cậu sống không bằng chết ." Nghe được bên kia cúp điện thoại, Thẩm Thu Linh đem điện thoại trong tay ném lên giường. Đi tới hộc tủ bên cạnh, mở ngăn kéo ra lấy ra sổ tiết kiệm của mình nhìn một chút. Hoàn hảo còn có hơn 20 triệu tiền riêng, ít nhất trong một năm này cũng không cần lo lắng La Hải rồi. Nghĩ đến một năm không cần phải nhìn thấy tên khốn La Hải như vậy , trong lòng Thẩm Thu Linh cũng cảm thấy thoải mái . Ngay tiếp theo xem mấy bộ phim thần tượng mà mình ghét , hiện tại cũng thấy có tư vị, không chút nào cảm thấy bộ này phim này thiếu não, bao nhiêu chỗ sơ hở. Vẫn đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...