Hạ Toa xách theo một giỏ trái cây , cùng Linh Lan sóng vai đi ở trong hành lang bệnh viện , trong lòng cũng có chút thấp thỏm, không biết Thẩm Thu Linh tìm cô làm gì, nhưng là nghĩ còn là thừa dịp chủ nhật đến thăm . Cho dù giữa hai người có đụng chạm, nhưng đó cũng là chuyện đã qua, con người cũng nên nhìn về phía trước , huống chi cô cuối cùng cũng không còn như thế nào, hơn nữa cô cũng đã nói chuyện này cho Tiêu Thần , Tiêu Thần cũng tán thành cô tới thăm Thẩm Thu Linh một chút. Dù sao sau này mọi người chạm mặt nhau còn là rất nhiều , không cần thiết phải làm căng như vậy.
"Hạ Toa, thật xin lỗi , mình lúc ấy cũng không biết sao lại đồng ý." Linh Lan có chút tự trách nhìn Hạ Toa, mặc dù cô rất rõ ràng Thẩm Thu Linh ở bệnh viện cũng sẽ không làm ra chuyện gì , nhưng nếu như hai người một lời không hợp rùm beng, vẫn tương đối buồn bực.
"Không có chuyện gì, sớm muộn gì mình cũng muốn chạm mặt cô ấy không phải sao? Muốn gặp mình thì mình liền thấy cô ấy, chẳng lẽ mình còn sợ cô ấy ăn mình hay sao ?" Nhìn dáng vẻ lo lắng của Linh Lan , Hạ Toa cười đưa tay quàng qua bả vai của cô, an ủi.
"Ừ, dù sao mình cũng không có việc gì , mình giúp cậu , coi như thật có chuyện gì, mình cũng không tin, hai chúng ta đánh không lại một mình cô ấy." Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Hạ Toa , tâm tình của Linh Lan cũng khá rất nhiều, nửa đùa nửa thật nói với Hạ Toa .
"Cô đã đến rồi?" Nghe được tiếng cửa mở, Thẩm Thu Linh hướng cửa liếc mắt nhìn, hướng về phía Hạ Toa nhàn nhạt nói qua.
"Ừ, thân thể cô như thế nào?" Nhìn Thẩm Thu Linh ngồi ở trên giường, đang xem sách, Hạ Toa đem giỏ hoa quả để lên trên bàn , nhàn nhạt hỏi thăm.
"Bác sĩ nói khôi phục còn có thể." Thẩm Thu Linh nhìn Hạ Toa cười nhạt, rất là bất đắc dĩ nói .
"Cố gắng nghỉ ngơi , còn trẻ, đứa bé sau này vẫn sẽ có." Nhìn Thẩm Thu Linh hiện tại ôn hòa , thật sự rất khó lấy hình ảnh ngang ngược càn rỡ trước kia liên lạc chung một chỗ.
"Cô nhất định thật tò mò nguyên nhân tôi hẹn cô tới đây đi ." Nhìn Hạ Toa nói những lời khách sáo , Thẩm Thu Linh cười nhạt một tiếng, chuyển đề tài. Mấy ngày nay cô nghĩ tới rất nhiều lần chuyện gặp mặt với Hạ Toa , cũng sợ cô sẽ không đồng ý, dù sao trước đây có chút chuyện cô làm vẫn là rất quá đáng .
“ Cũng có , nếu như cô là vì khoe khoang về cuộc sống của cô và Tần Lạc , tôi nghĩ tôi có thể đi, nếu như cô nghĩ nói chuyện những chuyện đại loại như thế con người của tôi tương đối không có kiên nhẫn." Nhìn Thẩm Thu Linh muốn nói lại thôi , Hạ Toa cười nhạt, trực tiếp nói thẳng .
"Dĩ nhiên không phải thế, tôi không có nhàm chán như vậy, tôi chỉ muốn nói trước kia tôi thật sự là sai lầm rồi, thật xin lỗi, những chuyện này nếu đã qua, vậy hãy để cho nó đi qua đi, về sau chúng ta cho dù không làm được bạn bè , cũng không cần làm kẻ địch, được không ?" Thẩm Thu Linh hoàn toàn không nghĩ tới Hạ Toa sẽ nói như vậy, vốn là có rất nhiều lời tốt muốn nói trong nháy mắt bị chặn ở cổ họng, chỉ có thể cười khổ một cái, nói tóm tắt.
"Tôi chấp nhận lời xin lỗi và lời đề nghị của cô ." Thẩm Thu Linh lời nói vừa dứt, Hạ Toa không cần nghĩ nhiều liền đồng ý , dù sao cô hôm nay tới đây mục đích cũng là cái này. Nếu tất cả mọi người đều có suy nghĩ này , vậy còn có cái gì phải suy tính.
"Cám ơn cô, Hạ Toa, cám ơn Linh Lan , mấy ngày nay tôi làm phiền cô rồi ." Vốn là cô đã làm tốt tâm lý bị nhục nhã một phen nhưng không nghĩ tới Hạ Toa lại sảng khoái đồng ý như vậy . Cô chỉ còn biết nói cám ơn liên tục .
"Không cần cám ơn tôi , đến giờ cơm, ăn cơm rồi nghỉ ngơi thật tốt, ở một tuần lễ, cô có thể về nhà, tôi và Hạ Toa cũng đi ăn cơm đây . Có chuyện gì ấn chuông gọi y tá ." Nhìn Hạ Toa không nói gì, Linh Lan đem lời nhận lấy.
Thẩm Thu Linh vốn là còn muốn nói thêm cái gì, nhưng nghe được Linh Lan vừa nói như thế, cũng chỉ có thể gật đầu một cái, không có mở miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...