Kể từ khi Từ Thu Cầm tới tìm Cố Xuân Mai sau, tình cảm của Cố Xuân Mai đối với Tần Lạc vô cùng phai nhạt. Hôm nay thấy Tiêu Thần, dĩ nhiên là càng xem càng vui mừng, một bữa cơm xuống, nụ cười cũng không rời khỏi mặt của cô.
Nhìn Tiêu Thần cùng mình uống rượu , nhìn hắn đối với mình tôn trọng , Hạ Trường Thiên trong lòng một ít vướng mắc cũng ở bữa cơm này hóa giải , đối với hắn cũng thấy vừa mắt .
Nhìn Hạ Trường Thiên tự tay rót rượu cho mình, điều này làm cho Tiêu Thần có chút hết sức lo sợ, lập tức đứng lên, nhận lấy chai rượu, thay mình cùng Hạ Trường Thiên rót đầy vào.
"Tiêu Thần , một lát nữa theo bác ra ngoài đi dạo nhé ?" Hạ Trường Thiên cầm ly rượu lên nhấp một hớp, hỏi thăm.
"Vâng , bác trai ." Tiêu Thần gật đầu một cái, đồng ý, mặc dù không biết Hạ Trường Thiên muốn cùng hắn nói gì, nhưng đã đến lúc mấu chốt , hắn tự nhiên là không thể cự tuyệt.
"Trời lạnh thế này hai người còn đi ra ngoài , trời đã tối rồi, đừng đi, có chuyện thì đi phòng làm việc mà noí ." Cố Xuân Mai liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, có chút trách cứ nhìn Hạ Trường Thiên nói.
"Ba, trời tối, có chuyện gì hay là ở nhà nói đi." Nghe ngoài cửa sổ truyền đến từng hồi tiếng gió rít, Hạ Toa cũng có chút lo lắng khuyên giải .
"Lo lắng tôi ăn nó sao?" Hạ Trường Thiên có chút ghen ghét nhìn Hạ Toa.
"Không phải , anh ấy da dầy thịt đương nhiên không sao, con đau lòng ba á." Hạ Toa liếc mắt nhìn Tiêu Thần, nũng nịu nói qua.
"Được, vậy thì nghe mọi người ." Hạ Trường Thiên nhìn ngoài cửa sổ, quả thật trời đã đen kịt, cũng thật không thích hợp đi ra ngoài
Cố Xuân Mai có chút không vui liếc mắt nhìn Hạ Trường Thiên vẫn còn uống rượu , đi vào phòng bếp, hướng về phía Hạ Toa lẩm bẩm.
"Ba con không biết muốn nói gì với Tiêu Thần , mẹ xem Tiêu Thần là người tốt, con đừng cô phụ người ta." Cố Xuân Mai vừa rửa trái cây vừa dặn dò Hạ Toa đang pha trà .
"Không có chuyện gì,mẹ yên tâm đi, Tiêu Thần đối với con rất tốt, con sẽ quý trọng." Hạ Toa gật đầu một cái khẽ cười cười.
"Mẹ mang trái cây lên trước, con pha trà nhé." Cố Xuân Mai nhìn Hạ Toa nhắc nhở.
"Cạch" khi Hạ Toa đem nước sôi đổ vào trong ly thủy tinh thì cạch một tiếng, ly thủy tinh vỡ , mảnh thủy tinh rơi đầy đất.
"Không có sao chứ." Nghe được tiếng động , Tiêu Thần cũng không để ý Hạ Trường Thiên đang cùng hắn nói chuyện, hướng phòng bếp vọt tới.
"Không có việc gì, ly thủy tinh vỡ mà thôi." Hạ Toa xoa xoa nước nóng trên tay , hướng về phía Tiêu Thần lắc đầu. Cô thật sự là thời gian quá dài chưa đi đến phòng bếp, ngay cả pha trà cũng làm không xong , nghĩ tới đây Hạ Toa bất đắc dĩ thở dài.
"Để anh dọn dẹp lại, em lên nói chuyện với ba em đi ." Tiêu Thần vén tay áo lên, đem Hạ Toa đẩy tới vừa, bắt đầu dọn dẹp lại .
"Vâng ." Nhìn Tiêu Thần vội vàng dọn dẹp , Hạ Toa trong lòng không nói ra được cảm động, nếu như không phải là ở nhà cô sẽ nhào vào trong ngực của hắn khóc lớn lên, mình làm ra chuyện như vậy, nhưng Tiêu Thần đối với mình còn không chê , ngay cả một câu trách cứ cũng không có.
"Ba, con uống với ba một chén ." Hạ Toa cầm lên cái chén mà Tiêu Thần đang dùng , rót cho mình một ly, cầm lên, kính ba mình .
"Hạ Toa, ba không thể không thừa nhận, Tiêu Thần thật sự là một người đàn ông tốt, mặc dù nói không biết hắn bình thường là như thế nào , nhưng là hôm nay thấy , nó đối với con so với con đối với nó tốt hơn nhiều, chuyện của Tần Lạc ba cũng biết rõ , đi qua sẽ để cho qua đi, con người không thể sống mãi với quá khứ , nên quý trọng người trước mắt." Biết con gái không ai bằng cha, Hạ Trường Thiên như thế nào lại không biết suy nghĩ trong lòng Hạ Toa đây? Chuyện này vốn hắn cảm thấy khó nói, nhưng mà bây giờ thấy cô vui vẻ thật là tốt.
"Vâng , ba, con biết nên làm như thế nào ." Nhìn tóc ba mình thế nhưng đã loáng thoáng có thể thấy được tóc trắng, Hạ Toa trong lòng ê ẩm, kể từ ba đến thành phố F , cả nhà bọn họ rất ít có thể ở cùng nhau ăn bữa bữa cơm đoàn tụ , về sau cô nhất định phải trở về nhiều hơn , Hạ Toa ở trong lòng tự nhủ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...