Nhìn Hạ Toa nằm ở trên giường bệnh , trong lòng Tiêu Thần rất là khó chịu, nếu như không phải là mình cố chấp, có lẽ cũng sẽ không xảy ra chuyện này . Nếu như Hạ Toa không có đẩy hắn ra, như vậy hiện tại người nằm ở trên giường hẳn là hắn, hắn tình nguyện nằm ở trên giường chính là mình, cũng không nguyện ý thấy Hạ Toa chịu đựng khổ như vậy.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tần Lạc vội vã chạy tới, vừa vào cửa thấy Hạ Toa còn ở vào hôn mê, lôi kéo Tiêu Thần lo lắng hỏi thăm.
"Tai nạn xe cộ." Tiêu Thần ánh mắt thủy chung không có rời đi Hạ Toa, nhàn nhạt đáp trả.
"Cậu đang làm cái gì vậy?" Nhìn Tần Lạc có chút mất khống chế , Tang Thuyết một tiếng kéo ra hai người, Hạ Toa xảy ra chuyện như vậy tất cả mọi người đều thực lo lắng , nhưng cũng không thể nổi giận với Tiêu Thần đi. Hạ Toa hôn mê ba ngày, Tiêu Thần không ngủ không nghỉ canh giữ ở bên cạnh ba ngày, cả người cũng gầy đi một vòng lớn.
Bị Tang Thuyết quát lên như vậy , Tần Lạc lúc này mới chú ý tới, Tiêu Thần đôi môi có chút đã khô nứt, sắc mặt tái nhợt, trên cánh tay hiện đầy tất cả vết thương lớn nhỏ . Có chút áy náy chính là đi đến một bên sofa ngồi xuống.
"Tiêu Thần, nghe chị, không ăn cơm thì cũng uống chút nước đi ?" Tang Thuyết cầm lên một ly nước đưa tới.
" Em không khát." Tiêu Thần mí mắt cũng không hạ xuống, cự tuyệt.
"Hạ Toa nếu là biết em hành hạ mình như vậy cô ấy sẽ an tâm sao? Nếu cô ấy tỉnh lại thấy bộ dạng em như quỷ thế này sẽ không khổ sở sao? Chuyện đã xảy ra , chúng ta chỉ có thể đối mặt thực tế, bác sĩ cũng không có nói Hạ Toa sẽ không tỉnh lại!" Nhìn Tiêu Thần lại cự tuyệt giống như thường ngày , Tang Thuyết tức giận nói.
"Vậy tại sao lại chưa tỉnh lại, bác sĩ đã nói 72 giờ sau sẽ tỉnh, tại sao còn không tỉnh đây?" Nghe được Tang Thuyết nhắc tới hai chữ bác sĩ, Tiêu Thần kích động, hướng về phía Tang Thuyết la hét.
"Cậu đang làm cái gì vậy? Nơi này là bệnh viện." Nhậm Kiến trong tay cầm đồ ăn, vừa đi vào phòng bệnh, liền nhìn đến Tiêu Thần hướng về phía Tang Thuyết kêu la, trong lòng có chút không vui, tiến lên chỉ trích .
Đối với Nhậm Kiến chỉ trích Tiêu Thần cũng không có phản bác, chỉ là thở dài, đi tới bên giường nắm tay Hạ Toa , yên lặng nhìn chăm chú vào cô.
"Tần Lạc, ăn một chút đi ." Tang Thuyết từ trong túi lấy ra đồ ăn đưa tới trước mặt Tần Lạc .
"Cám ơn, em ăn không vào." Nhìn Tiêu Thần nắm tay Hạ Toa , nhìn chiếc nhẫn sáng bóng trong tay hai người , tim của hắn giống như đao cắt , hắn cũng muốn lẳng lặng chờ đợi ở bên cạnh cô, nhưng không có thể, ngay cả hôm nay, hắn cũng là thật vất vả rút ra một chút thời gian, một lát muốn đi, còn phải tiếp tục chuẩn bị mọi việc cho hôn lễ .
"Đừng lo lắng, tất cả rồi sẽ tốt." Tang Thuyết nhìn Hạ Toa, xoay đầu lại an ủi Tần Lạc.
" Em đi trước, có chuyện nhớ cho em biết." Tần Lạc giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lưu luyến liếc mắt nhìn Hạ Toa nằm ở trên giường, có chút bất đắc dĩ hướng về phía Tang Thuyết nói.
"Chị biết rồi, đi đường cẩn thận." Tang Thuyết đem Tần Lạc đưa đến ngoài cửa, dặn dò .
"Chuyện này em tin là ngoài ý muốn sao?" Nhậm Kiến nhìn Tang Thuyết đi tới nhàn nhạt hỏi thăm.
"Ý nghĩ của anh em hiểu được." Tang Thuyết thở dài nhìn Hạ Toa nằm ở trên giường , lại nhìn Tiêu Thần tiều tụy không chịu nổi, trong lòng có chút khổ sở
Tống Tử Phong lẳng lặng ngồi ở trên ghế sa lon, xem ti vi , trong lòng rất là khó chịu . Hắn chưa bao giờ nghĩ tới muốn thương tổn Hạ Toa, thế nhưng lần thứ nhất lại làm cho cô bị tổn thương lớn như vậy , hắn không dám đi bệnh viện nhìn cô, cho nên mua được thợ sửa chữa của bệnh viện và y tá trong phòng Hạ Toa . Gắn một cái camera ở trong phòng , mỗi ngày đều sẽ có người đem video về Hạ Toa đưa đến trong tay của hắn.
"Hạ Toa , anh thật sự là không muốn thương tổn em, thật sự ." Nhìn Hạ Toa sắc mặt tái nhợt, Tống Tử Phong bi thương tự mình lẩm bẩm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...