Khi Dương Tử và Hình Ân bước vào vết nứt không gian do Man Thần để lại.
Họ được truyền tống đến một khu rừng rộng lớn vô cùng, Hình Ân lần đầu nhìn thấy cây xanh nàng vui mừng chạy quay sờ hết cây này đến cây khác.
Còn liên tục kéo Dương Tử đi mà hỏi :
- Dương Huynh, cây này là gì vậy ? Còn cây này nưa cả cây này với cây này nữa, nó có ăn được không vậy.
Dương Tử cũng vui vẻ cười mà giải thích từng thứ một mà cô nàng đã hỏi.
Hắn xoa đầu cô nàng mà nói :
- Được rồi ! Có gì cứ hỏi ta, giờ thì chúng ta vẫn nên tìm đường ra khỏi khu rừng này đã.
Hình Ân nghe Dương Tử nói xong, khó hiểu lên tiếng hỏi hỏi :
- Rừng là cái gì vậy ạ ?
Dương Tử phì cười mà nói :
- Rừng là để chỉ nơi có nhiều cây cối mà ít có người ở, nếu như nơi có nhiều người ở thì là thị trấn, thành trì.
Còn rừng là nơi có rất nhiều cây cối như này và không có người thường xuyên lui tới.
Hình Ân liền gật đầu đáp :
- Ta hiểu rồi !
Đột nhiên có tiếng động lớn truyền đến, khiến hai người họ vào trạng thái đề phòng.
Những tiếng động đó là âm thanh của những cái cây đổ xuống.
Một hình bóng dần hiện ra, nó là một con bạch hổ và nó đang nhắm tới hai người họ.
Dương Tử lập tức bế Hình Ân lên mà chạy, nhưng chỉ trong nháy mắt con hổ kia nó đã chặn đầu hai người họ.
Nó lên tiếng nói :
- Con người ? Vậy mà ở địa bàn của ta lại có con người có tu vi cao như thế này sao ?
Dương Tử nhân lúc nó không chú ý lập tức dùng ảnh bộ chạy đi.
Chạy một hồi lâu sau hắn mới dừng lại, thở ra một hơi hắn nói :
- Chết tiệt ! Vậy mà lại bị yêu vương nhắm đến ! Cũng may là lại thoát được một kiếp !
Hình Ân liền lay lay người Dương Tử mà nói :
- Ta nghĩ chúng ta chưa thoát đâu !
Con hổ kia liền vung một đòn về phía hai người họ, đòn đấy khiến hai người bay đập vào vách núi.
Khói bụi mịt mù, Hình Ân do được Dương Tử phản ứng kịp mà lấy thân mình đỡ cho cô nàng.
Con hổ dơ chân lên liếm mà kiêu ngạo nói :
- Con người suy cho cũng vẫn là chủng loài quá tự tin, chỉ có chút thực lực đấy mà đòi thoát khỏi móng vuốt của yêu vương ta sao ?
Hình Ân vì cú va đập đã ngất đi tuy đã được Dương Tử đỡ cho toàn bộ chấn thương.
Khi con hổ vẫn đang kiêu ngạo, cho rằng mình đã thắng mà buông lỏng cảnh giác đi tới gần chỗ Dương Tử.
Đột nhiên có cây thương lao đến kèm theo sợi xích cắm thẳng vào cái cây bên cạnh.
Trực tiếp khiến con hổ cũng không nhìn rõ, Dương Tử cũng thôi động cây thương và sợi xích bay về.
Lúc này Dương Tử hiện ra với trạng thái liều chết, hắn hô lớn :
- Sát Phạt Chi Thân ! Khởi !
Rồi hắm cầm lấy cây thương phi đến, khiến con hổ phải hoá thành hình người tránh né.
Nhưng hắn không thể lường trước được rằng Dương Tử đã buộc thanh đao với cây thương lại.
Nên đã không đỡ được mà bị thanh đao lao đến đâm vào tay.
Con hổ tực giận gào lên :
- Chỉ là thứ sinh vật thấp kém lại dám làm bổn vương bị thương ư !
Chưa kịp để hắn nói quá nhiều, Dương Tử đã ném thêm hai con dao găm tới.
Rồi cùng lúc dùng ảnh bộ ẩn dưới bóng của cây đao, mà lao đến đạp vào người con hổ đấy.
Dương Tử hạ chân xuống rồi nói :
- Ngươi đã làm người bên cạnh ta bị thương thì dù có chết hôm nay ta cũng phải lột da ngươi đi !
Nói xong hắn lập tức gào lên :
- Vô Cực Kiếm Pháp ! Trảm !
Chỉ thấy từ Tru Đế phát ra một luồng sáng kéo lên tận trời xanh.
Dương Tử cũng liền vung kiếm chém đến con yêu vương kia.
Trực tiếp khiến nó phải dùng hết sức chống đỡ, Tru Đế lúc này cũng uy động mấy phần còn lại của mình lập tức tấn công con yêu vương kia.
Nó hất tung mọi thứ ra lao đến gào lớn :
- Ngươi rất sứng làm đối thủ của ta ! Hổ trảo !
Một vết cắt phóng đến đốn ngã toàn bộ đám cây xung quanh, để ra một khoảng trống lớn.
Dương Tử phát ra long uy để đình trệ hành động của con hổ, rồi hắn lập tức lao đến.
Đâm cây kiếm vào ngực con hổ hắn nói :
- Ngươi chắc là Bạch Hổ vậy chắc cũng có Huyền Vũ, Chu Tước rồi cả Thanh Long nhỉ ?
Con hổ không trả lời Dương Tử, hắn vung một đấm khiến Dương Tử bay đi.
Hắn quát :
- Ngươi đã biết được sự thật của Thải Kí Yêu Lục thì chuẩn bị chết rồi chứ ?
Dương Tử lau đi vết máu từ từ đứng dậy, hắn gào lên, cười một cách điên dại, rồi lại gào lên :
- Hahahahaha ! Giết ! Giết !
Chỉ thấy hắn lao đến vung một đấm, một đấm này đã trực tiếp làm cho Bạch Hổ bay đi.
Hắn chẳng thấy bóng dáng Dương Tử đâu, đang hoang mang thì từ trên trời Dương Tử kéo theo Tru Đế không lồ lao xuống.
Trực tiếp triễn Bạch Hổ đi bán muối mà không có gì thể hiện.
Lúc này Dương Tử đáp xuống đất, hắn thở dốc người lúc này được bao bọc bởi hắc khí.
Hắn đấm mạnh xuống đất, khiến cả vùng lớn sụt lún, rồi hắn gào lên :
- Cút cho lão tử !
Chỉ thấy hắn từ từ đứng dậy người đã be bét máu, nhưng truyện xấu thường đến gấp đôi.
Bây giờ Chu Tước, Huyền Vũ và Thanh Long đã đứng trên bầu trời nhìn xuống Dương Tử.
Huyền Vũ liền lên tiếng :
- Một con người mà lại dám làm tứ đại linh thú của chúng ta thiếu đi một người.
Ngươi hôm nay cũng đừng nghĩ còn sống !
Dương Tử cười khổ tự nói với bản thân :
- Mày con chưa báo được thù, còn chưa tìm ra chân tướng, sao đã phải chết ở đây vậy Dương Vô Cực.
Hắn đã nhắm mắt chấp nhận thì thể hải và linh hải hắn hỗn loại vô cùng.
Hắn trực tiếp vào trạng thái nhập ma, hắn điên cuồng gào lên :
- Giết ! Giết ! Giết !
Hắn lập tức lao tới đấm một cú, cú đấm ây trục tiếp lấy đi mạng của Huyền Vũ.
Chu Tước không kịp phản ứng đã bị Dương Tử túm lại, Thanh Long thấy Chu Tước bị vậy cũng không do dự mà bỏ chạy.
Hắn đã chạy đi rất xa, nhưng vẫn còn nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của Chu Tước.
Dương Tử lúc này đã hết lực hắn đã ngã xuống đất, hắn đập phá mọi thứ.
Nhưng khi đang nhắm vào Hình Ân thì cô nàng đã chạy tới ôm lấy hắn.
Cơ thể hắn dường như giờ mới được nghỉ ngơi, Hình Ân cũng đã dìu hắn vào hang động ở gần đó.
Tâm trí của Dương Tử lúc nãy đang rất hỗn loạn cũng đã được Long Tổ làm cho trở về bình thường.
Lúc hắn hôn mê lại tiếp tục nhìn thấy những hình bóng cũ, những hình bóng hắn thấy quen thuộc vô cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...