"Được rồi, Thái Đồng, ngươi cứ ở lại Hắc Thiết sơn trang, chờ bọn họ thu xếp xong hành lý, hãy dẫn bọn họ đến trụ sở Bạch Ngọc bang.
" Bạch Thiệu thấy chuyện đã đàm phán xong xuôi, lập tức nói với một tráng hán bên cạnh.
"Vâng, công tử!" Bang chúng Thái Đồng của Bạch Ngọc bang cung kính đáp lời.
Vậy là Bạch Thiệu mang theo một hộ vệ rời đi trước còn Thái Đồng ở lại chờ đợi đám người Tô Trường Không thu xếp hành lý.
Sắp tới, mọi người cần phải ở lại Bạch Ngọc bang bốn tháng ròng rã, cho nên không chỉ về nhà thu xếp hành lý, còn cần phải thông báo chuyện này cho người trong nhà.
Mà bản thân Tô Trường Không lại không cần thu xếp bao nhiêu, hắn trở lại phòng mang theo một chút y phục cần tắm rửa.
Không bao lâu sau, một hàng hai mươi người đã thu xếp xong hành lý, và tới tìm Thái Đồng.
Thái Đồng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó mở miệng nói: "Nếu đã thu xếp xong xuôi vậy xuất phát đi, chúng ta cần phải tới trụ sở Bạch Ngọc bang trước khi trời sập tối!"Mọi người không có ý kiến gì về quyết định này.
Ngay sau đó, đoàn người xuất phát, hướng về phía Bạch Ngọc bang.
Trụ sở Bạch Ngọc bang cách Hắc Thiết sơn trang hơn trăm dặm đường.
Mọi người xuất phát từ buổi sáng, trên đường ngẫu nhiên cũng sẽ dừng lại nghỉ tạm.
Cũng may tố chất thân thể của bọn họ đều không tồi, một đường chạy đi, mãi cho đến lúc sắc trời hoàn toàn tối sầm xuống, mới đến trụ sở Bạch Ngọc bang.
Từ rất xa nhìn lại, trụ sở Bạch Ngọc bang được dựng tựa lưng vào núi, hai bên đường đều là cây cối, phong cảnh tuyệt đẹp.
Ngay cửa Bạch Ngọc bang, có một đám đệ tử Bạch Ngọc bang mặc áo trắng, dáng người cao ngất đang đứng gác.
"Ai?" Một nam tử chú ý tới đoàn người Tô Trường Không, lập tức quát hỏi.
"Là ta, Thái Đồng.
" Thái Đồng đáp lại một câu rồi lấy ra lệnh bài thân phận.
"Thái đại nhân.
" Đám đệ tử Bạch Ngọc bang thấy vậy, sắc mặt mới dịu đi, cung kính hành lễ, không hề ngăn trở.
Đám người Tô Trường Không đi theo Thái Đồng bước vào bên trong Bạch Ngọc bang.
Bên trong Bạch Ngọc bang là một dãy những tòa kiến trúc nhấp nhô được xây dựng nối liền nhau, giống như bọn họ đang đi tới một dãy những cung điện nhỏ với phong cách cổ xưa, hoa mỹ.
"Không hổ là Bạch Ngọc bang, thật xa hoa!"Đám chú tạo sư của Hắc Thiết sơn trang, đều có một loại cảm giác tựa như Lưu nãi nãi bước vào đại trang viên (tương tự như nhà quê lên tỉnh), lập tức sợ hãi than.
“Đúng là thực lực của Bạch Ngọc bang này vô cùng hùng hậu, đại đa số những đệ tử đều là võ giả Luyện Lực cảnh, có võ nghệ trong người.
"Tô Trường Không lại không chú ý tới phong cảnh, ngược lại, hắn đang quan sát đám đệ tử Bạch Ngọc bang ven đường.
Phần lớn đám đệ tử Bạch Ngọc bang đều thân cường thể kiện (khỏe mạnh cường tráng), khi di chuyển, bước chân luôn trầm ổn hữu lực, hai mắt lợi hại, rất nhiều trong số bọn họ đều là võ giả Luyện Lực cảnh.
Bạch Ngọc bang giàu có, bởi vậy một đám đệ tử trong bang đều có thể dùng đan dược cường thân kiện thể, từ đó đào tạo ra không ít tinh nhuệ!Càng là bang hội giàu có, lại cần phải có đủ nhiều võ giả, nếu không căn bản không thể bảo vệ được tài phú của mình!"Ta đi sắp xếp nơi ở cho các ngươi trước, buổi sáng ngày mai lại tập hợp, sau đó sẽ nói cho các ngươi biết việc cần làm.
" Thái Đồng nói với đoàn người.
"Xin hỏi rốt cuộc là các ngươi muốn chúng ta làm gì?" Dương Triêu đứng một bên không nhịn được lên tiếng hỏi.
Lúc trước hắn bị một chút thương tích nhưng tới hiện giờ đã gần như khỏi hẳn rồi, bởi vậy cũng đồng ý để Bạch Ngọc bang thuê và theo đoàn người đi tới Bạch Ngọc bang.
"Ngày mai các ngươi sẽ biết.
" Thái Đồng lại không muốn nhiều lời.
Không còn cách nào khác, kí lai chi tắc an chi (nếu đã đưa bọn họ đến đây, tất sẽ an bài cho thỏa đáng), mọi người cũng chỉ có thể chịu đựng trước.
Sau đó đoàn người Tô Trường Không được Thái Đồng bố trí, đều được ở một mình một phòng.
Một đêm không nói chuyện.
Tô Trường Không vẫn luyện Ngũ Cầm Hí như thường ngày, sau đó nằm trên giường tu luyện Quy Tức Công, khôi phục tinh thần, thể lực.
Sáng sớm hôm sau, tựa như giao ước, Thái Đồng đã cho đoàn người Hắc Thiết sơn trang tập hợp lại.
"Đi theo ta, ta sẽ đưa bọn ngươi tới xưởng rèn.
"Thái Đồng dẫn đoàn người tới địa điểm công tác trước.
Bên trong một khu xưởng thuộc trụ sở Bạch Ngọc bang, Tô Trường Không nhìn thấy từng tòa thiết lô, cùng với hàng đống công cụ và tài liệu rèn.
"Thái đại nhân, hiện giờ có thể nói cho chúng ta biết chúng ta phải làm loại khí cụ gì không?" Dương Triêu dò hỏi.
Lúc này đây, Thái Đồng cũng không giấu giếm nữa.
Hắn liếc mắt nhìn tất cả mọi người một cái sau đó trầm giọng nói: "Cho các ngươi đến Bạch Ngọc bang, là muốn để các ngươi tạo ra một đám giáp trụ (mũ và áo giáp).
""Cái gì? Tạo ra giáp trụ?" Lời này vừa nói ra, đoàn người Hắc Thiết sơn trang đều kinh ngạc vô cùng, sắc mặt đồng loạt biến đổi.
"Tạo ra giáp trụ?" Ngay cả Tô Trường Không cũng nhíu mày.
Phải biết rằng ở Đại Viêm hoàng triều không cấm võ, thậm chí tùy thân mang theo đao kiếm vào thành cũng không một người nào quan tâm.
Nhưng cấm giáp trụ!Nếu không có quan chức, không có tư binh lại dám giấu riêng giáp trụ, là tội lớn, sẽ bị coi là mưu phản, trong trường hợp nghiêm trọng trực tiếp mất đầu!Giống như ở trên Lam Tinh (địa cầu), có một vài quốc gia không cấm súng, nhưng lại cấm chế tạo áo chống đạn.
Hai chuyện này đều cùng một đạo lý.
Cho nên dù Hắc Thiết sơn trang đã tạo hằng sa số binh khí không đếm nổi số lượng nhưng lại chưa bao giờ tạo ra giáp trụ.
Bởi vì đây là hành động xúc phạm pháp luật Đại Viêm hoàng triều!Hóa ra mục đích chính khi Bạch Ngọc bang thần thần bí bí tiêu một khoản tiền lớn thuê một đám chú tạo sư của Hắc Thiết sơn trang, chính là bí mật tạo ra một đám giáp trụ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...