Lâu Thành nghiến răng nghiến lợi cúp điện thoại. Nhưng nghĩ tới tương lai tốt đẹp sau này, cuối cùng cậu cũng cố gắng dứt khỏi sự mê hoặc của game online. Cậu dùng cớ chết máy để rút lui và rước lấy mấy tiếng mắng chửi của đám “bạn xấu”.
Lúc cậu leo lên giường, còn mười phút nữa mới đến giờ đi ngủ quy định của lão Thi. Cậu lấy điện thoại ra và đăng nhập vào QQ để tán gẫu vài câu với Nghiêm Triết Kha. Cậu mở giao diện nhắn tin với Nghiêm Triết Kha ra và nhắn: “Lại một ngày mệt mỏi, nằm ở trên giường mà cảm thấy mệt như chó.”
“Gâu gâu gâu.” Nghiêm Triết Kha nhắn lại ba chữ.
Lâu Thành bật cười: “Cậu cũng vậy à?”
“Tự mình chọn tham gia huấn luyện đặc biệt, dù có ngã quỵ cũng phải hoàn thành!” Nghiêm Triết Kha gửi một icon hai tay chống chống nạnh vờ ngây thơ.
“Đúng vậy, nhất định phải chống cự đến hết học kỳ này.” Lâu Thành cũng không dám mạnh miệng nói. Ngược lại, cậu nhắn: “Tôi thật sự không nghĩ rằng cậu trên mạng với ngoài đời lại khác nhau như vậy. Cái tin “gâu gâu gâu” vừa rồi làm tôi cười muốn bể bụng luôn.”
Nhắn xong, cậu gửi một icon dở cười dở khóc.
Nghiêm Triết Kha gửi icon đỏ bừng mặt: “Không phải lúc nào tôi cũng nghiêm túc đâu.”
Tâm tình của Lâu Thành lúc này rất tốt. Đến mười giờ rưỡi, cậu mới luyến tiếc chúc Nghiêm Triết Kha ngủ ngon. Sau đó cậu chìm vào giấc ngủ cùng với hi vọng cùng mơ tưởng về một tương lai tốt đẹp.
Hôm sau, chuông báo thức đúng giờ vang lên. Lâu Thành tỉnh giấc, cậu vội vàng tắt chuông báo thức để tránh đánh thức đám bạn cùng phòng.
Nếu không phải khu giảng đường mới nằm ở vùng ngoại ô, không thể ra ngoài thuê phòng thì cậu đã dọn ra ngoài để tránh làm phiền đến người khác rồi… Suy nghĩ ấy chợt thoáng qua trong đầu cậu. Cậu leo xuống giường và rửa mặt bằng nước lạnh. Lúc này cậu mới thật sự tỉnh táo. Sau đó cậu thay bộ đồ luyện công thứ ba, đây cũng là bộ cuối cùng của cậu. Lúc này trời đã vào cuối thu, bộ đầu tiên cậu còn chưa giặt xong. Xem ra cậu phải mua thêm một bộ nữa để tiện thay đổi rồi.
Đánh răng xong, cậu cầm lấy chìa khóa mà lão Thi đã cho người mang tới rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng và xuống lầu. Lúc này, ánh đèn đường còn chiếu hiu hắt vào cổng ký túc xá. Cậu nhẹ nhàng mở cửa ra. Rồi trong màn đêm giăng đầy sương mù, cậu chậm rãi đi về phía hồ Vi Thủy.
Cậu đến nơi sớm hơn giờ lão Thi quy định những mấy phút đồng hồ. Nhưng từ xa cậu đã trông thấy lão Thi đứng đợi sẵn ở đó, bên cạnh lão là một chiếc xe đạp.
“Sư phụ còn đến sớm hơn mình…” Lâu Thành đột nhiên cảm thấy hơi xúc động. Cậu chạy tới rồi cung kính thi lễ.
“Rất tốt, không cần ta gọi điện để thúc giục.” Lão Thi cười khà khà: “Hôm nay, ta sẽ dạy cậu một Trang công khác với cái trước. Đầu tiên, cậu hãy chạy cự ly dài trước đi.”
“Chạy cự ly dài?”
Cậu đã có kim đan có thể xua tan sự mệt nhọc của cơ thể, vậy thì chạy cự ly dài đối với cậu còn có ích lợi gì nữa đâu!
Lão Thi lấy một điếu thuốc ra: “Mặc dù cậu đang ở giai đoạn luyện thể, lúc luận võ đều dựa vào lực bộc phát. Sức lực của cơ thể và bộ pháp bấy nhiêu cũng đủ rồi. Nhưng, cậu phải nhớ kỹ trọng điểm của cảnh giới Đan Khí không phải là “khí” mà là “đan”. Thân thể phải hài hòa thống nhất đến mức gần như hoàn mỹ. Sức mạnh, ý chí, cơ thể hòa làm một. Cứ như thế mà vận hành nhịp nhàng với nhau, khi cần sử dụng có thể ngay lập tức phát động, giống như đại đan. Nếu như sức chịu đựng của cơ thể không tốt, cậu rất khó đạt tới cảnh giới này.”
“Vì sao Võ đạo ở trường học, ở các câu lạc bộ Võ đạo ở Trung học phổ thông, Đại học và các Võ quán phổ thông khác lại ít khi xuất hiện Võ giả đạt đến cảnh giới Đan Khí, cho dù không thiếu người có thể tập nhuần nhuyễn Trang công? Đến Lâm Khuyết cũng nhận ra điều đó. Khà, đừng thấy ta nói đơn giản như vậy mà khinh, một câu chân truyền bằng vạn cuốn sách đó nhé.”
“Đệ tử đã hiểu.” Lâu Thành khó xử nói: “Nhưng phải chạy thật sao, sư phụ?”
Sư phụ nói rất có lý. Nhưng bản thân cậu có kim đan có thể xua tan mệt nhọc, vậy thì chạy cư ly dài còn có thể nâng cao khả năng chịu đựng của cậu được hay không?
Lão Thi tặc lưỡi: “Không được sợ khó, sợ khổ, sợ mệt nhọc. Có cường giả Võ đạo nào mà không trải qua giai đoạn luyện tập gian khổ đâu? Yên tâm, sư phụ sẽ chạy với cậu, giám sát cậu.”
Nói xong, lão cười không đứng đắn nói: “Nhưng mà, tuổi ta đã già, sức đã yếu, không còn dẻo dai như xưa nữa. Cho nên, cậu chạy bộ, ta đạp xe đi theo phía sau.”
Lão vỗ mấy cái vào ghi-đông xe đạp, điệu bộ rất đắc chí.
“Thật sự phải chạy sao?” Lâu Thành vừa do dự vừa thành khẩn nhìn lão Thi.
“Chạy đi! Còn trẻ mà sợ mệt cái gì!” Lão Thi nhăn mặt nói.
…
Một lúc lâu sau, Lâu Thành mặt không đỏ, hơi thở không gấp chạy ở phía trước, mà lão Thi đạp xe lại bị tụt về phía sau. Lão thở phì phò, nghe như tiếng kéo ống bễ.
“Thằng ranh kia! Dừng lại! Dừng lại ngay!”
“Cậu, cậu muốn sư phụ của cậu mệt chết à!”
Lâu Thành dừng lại. Cậu nín cười và cố ý thở gấp. Dáng vẻ lão Thi như thể vừa trèo đèo lội suối.
“Cậu, cậu ăn gì để lớn vậy hả? Luyện Võ đạo cái gì, có mà tập chạy cự ly dài thì có!” Lão Thi thở không ra hơi.
“Là, là sư phụ bảo con chạy mà…” Lâu Thành vô tội nhìn lão.
Nhưng mà lần chạy cự ly dài này cũng có thu hoạch. So với trước kia, sức chịu đựng của cậu đã tăng lên đáng kể. Không giống như cái hôm nhặt được kim đan, mới chạy một xíu đã thở hồng hộc, phải cần tới sự hỗ trợ của kim đan. Quãng đường hôm nay cậu chạy còn dài hơn quãng đường mà bình thường cậu chạy chậm.
Nói cách khác, kim đan không những có ảnh hưởng đến sự nâng cao sức chịu đựng của cậu, mà khiến cho sức chịu đựng của cậu vượt xa người thường!
Nghĩ đến điều này, Lâu Thành suýt nữa là không giấu được nụ cười.
Một hồi sau, cuối cùng lão Thi cũng hết giận. Lão đen mặt nói: “Sau này vẫn tiếp tục chạy cự ly dài, nhưng một mình cậu chạy thôi. Không được phép lười biếng!”
Nói xong, lão mang Lâu Thành đến một nơi vắng vẻ gần đó. Lão chậm rãi nói qua Lôi bộ của Điện Hỏa Trang và Băng bộ của Ngưng Thủy Trang một lần. Lôi bộ lấy việc luyện ra lực bộc phát làm chính. Còn Băng bộ chuyên về rèn luyện giác quan, nâng cao sự tập trung, tăng khả năng nắm giữ những biến hóa của Âm Dương Trang. Hai cái này kết hợp với luyện tập thể lực, chạy cự ly dài và tập luyện bộ pháp sẽ tạo thành một hệ thống tu luyện hoàn chỉnh.
Dựa theo lời lão Thi nói, Lâu Thành đổi Lôi bộ Lôi Minh Trang thành Băng bộ Ngưng Thủy Trang. Mặc dù hiệu quả không tốt lắm nhưng lại thích hợp với người đã bỏ lỡ thời cơ tập võ tốt nhất như Lâu Thành.
Mỗi khi tập luyện Trang công, Lâu Thành đều rất nỗ lực luyện tập và cậu đã được đền đáp lại bằng những sự tiến bộ tương ứng. Cho nên cậu càng đắm chìm và luyện tập hăng say hơn, không hề lơ là dù chỉ một chút. Trong các buổi huấn luyện đặc biệt, cậu càng ra sức cố gắng hơn nữa.
Tối thứ năm, cậu không có tiết học nào. Cho nên đây là khoảng thời gian cậu có thể thư giãn sau những ngày tập luyện mệt nhọc vừa qua.
Tối thứ sáu, Lâu Thành vác cặp sách về phòng ngủ. Cậu còn chưa bước chân vào phòng đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ từ bên trong truyền ra.
“Có chuyện gì mà vui vậy?” Cậu đẩy cửa ra. Thái Tông Minh đang ngồi ở vị trí của cậu.
“Cậu quên rồi hả? Hôm nay là buổi hẹn giao lưu kết bạn giữa chúng ta với mấy bạn nữ bên khu ký túc xá nữ.” Chiến sĩ thi đua – Trương Kính Nghiệp cười đáp.
“À… Vậy kết quả sao rồi?” Mặc dù Lâu Thành không đi nhưng vẫn cảm thấy tò mò, cậu rất muốn biết tiếp theo đã xảy ra chuyện gì.
Vẻ mặt Thái Tông Minh tràn đầy sự đắc ý, cậu ta cười nói: “Cam à, có anh đây ra tay, chẳng lẽ còn không thành sao?”
“Đúng thế. Bọn tôi còn đang suy nghĩ xem nên đổi biệt danh gì cho Tình Thánh đây. Cậu ta hoàn toàn làm chủ cuộc trò chuyện. Mỗi lần cậu ta há mồm nói thì y như rằng các bạn nữ bên kia cười không ngớt. Cái tên này ấy, mọi tài năng của cậu ta đều tập trung vào cái miệng.” Trưởng phòng Triệu Cường cũng cười nói: “Cho nên dựa theo lệ cũ của cách gọi các hàm tước trong Vương giả chiến, bọn tôi định gọi cậu ta là Khẩu Vương!”
“Mấy người đang khen tôi hay đang giễu tôi vậy?” Có vẻ như Thái Tông Minh khá vừa lòng với biệt danh này.
“Chuẩn, Khẩu Vương vừa ra tay, cả thiên hạ đều phải bái phục.” Lâu Thành trêu chọc. Nhưng sau đó cậu nhíu mày: “Mấy người đừng có đánh trống lảng nhá. Tôi hỏi kết quả của cuộc hẹn giao lưu kết bạn hôm nay ra sao mà.”
“Rất tốt.” Lão Khâu im lặng cả buổi, lúc này mới mở miệng nói.
Thái Tông Minh cười hì hì: “Tốt lắm. Có gái đẹp, rất đẹp nha.”
“Đúng, đúng. Trang Tiểu Quân rất xinh. Cô ấy dù đeo kính hay không cũng đều xinh cả.” Trương Kính Nghiệp phụ họa nói: “Tiếc là, nghe Quách Thanh bảo cô ấy đã có bạn trai.”
“Không phải là bạn trai, là người theo đuổi cô ấy. Chỉ có điều là hai người bọn họ khá thân thôi.” Triệu Cường phản bác lại.
Lâu Thành ngẩn người: “Quách Thanh?”
Cái tên này sao nghe quen quen vậy.
“Đúng, là Quách Thanh của câu lạc bộ Võ đạo, Quách Thanh mà cùng tham gia huấn luyện đặc biệt với cậu đó. Thật trùng hợp mà! Đúng là có duyên với nhau nha.” Thái Tông Minh cười nói: “Nhưng mà hình như cô ấy có cảm tình với lão Khâu.”
“Ô hay, làm gì có chuyện đó.” Khâu Chí Cao vội vàng phủ nhận.
“Tôi cũng thấy thế. Cô ấy cứ bắt chuyện với lão Khâu. Mà hai người bọn họ trông cũng xứng đôi đó chứ.” Triệu Cường đồng ý nói.
Trương Kính Nghiệp cũng hùa thôi: “Lão Khâu, đừng chối nữa! Lúc chia tay, Phan Tuyết có nói với tôi rằng Quách Thanh khá thích cậu đó.”
“Lão Khâu, cậu hãy hi sinh nhan sắc đi! Cậu hãy làm cầu nối kéo gần quan hệ giữa hai bên lại đi. Sau này A Cường, Chiến sĩ thi đua với Trang Tiểu Quân cũng có cơ hội gặp mặt nhau nhiều hơn.” Thái Tông Minh trêu Khâu Chí Cao. Triệu Cường và Trương Kính Nghiệp cũng ồn ào một trận.
Lão Khâu bất đắc dĩ nhìn Lâu Thành: “Cam à, bọn nó bị sắc đẹp làm mờ mắt rồi, cậu phải lấy lại công bằng cho tôi!”
Ý… Hình như Quách Thanh khá thân với Nghiêm Triết Kha… Lâu Thành nhịn cười nói: “Lão Khâu, hãy hi sinh vì anh em đi!”
“Biến!” Lão Khâu vừa bực vừa buồn cười mắng.
Lâu Thành đùa một lúc rồi quay đầu hỏi tiếp: “Quách Thanh và Trang Tiểu Quân, mới hai người thôi, còn hai người nữa đâu? Phan Tuyết?”
“Một người gọi là Phan Tuyết, một người gọi là Du Phương Phương. Du Phương Phương khá hướng nội, dáng người… cũng được.” Thái Tông Minh nói: “Phan Tuyết thì hơi nhỏ con. Cô ấy rất hoạt bát, rất hoà đồng, rất đáng yêu.”
“Nhưng cô ấy có bạn trai rồi.” Trương Kính Nghiệp xen vào: “Hình như là du học sinh gì đó đến từ Nam Á.”
“Hở, ở trường chúng ta sao?” Lâu Thành hỏi.
“Đúng vậy. Mấy du học sinh Nam Á đó có mùi sao sao ấy. Lần nào gặp phải, tôi cũng đều muốn bịt mũi. Không hiểu sao Phan Tuyết lại thích cậu ta nữa.” Triệu Cường thở dài.
Lão Khâu cũng tiếp lời: “Quách Thanh nói hai người đó quen nhau qua Góc Ngoại Ngữ.”
Triệu Cường nói: “Ôi, Góc Ngoại Ngữ lúc nào cũng là nơi sản sinh ra mấy loại chuyện như vậy!”
Trương Kính Nghiệp và lão Khâu cũng phụ họa nói: “Đúng vậy, một cô gái tốt của chúng ta cứ thế mà… Góc Ngoại Ngữ đó thật đáng chết!”
Lúc này, Triệu Cường đột nhiên đứng dậy, cầm một cuốn sách rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
“Ấy, A Cường, cậu định đi đâu đó?” Thái Tông Minh và Lâu Thành cùng hỏi. Vẻ mặt cả hai đều mờ mịt, không hiểu.
Triệu Cường quay người lại và trịnh trọng nói: “Bây giờ vẫn còn sớm nên tôi tính ra Góc Ngoại Ngữ luyện tiếng Anh.”
Phụt… Suýt chút nữa là Lâu Thành phun nước bọt: “A Cường, cái tên mày rậm mắt to này, sao cậu có thể phản bội “cách mạng” như thế hả?”
Những người còn lại đều bật cười. Triệu Cường đỏ bừng cả mặt.
Lúc này, điện thoại của Lâu Thành vang lên nhạc chuông báo hiệu có cuộc gọi đang gọi đến.
Cậu cầm lên xem, là lão Thi. Lâu Thành thầm nghĩ: “Không phải là gọi điện giục đi ngủ đó chứ?”
“A lô.” Vì đang có người trong phòng ngủ nên cậu không gọi sư phụ.
Giọng lão Thi truyền tới từ đầu dây bên kia: “Cậu tự đặt cho mình một vé tàu lửa đi thành phố Bình Giang vào lúc bảy giờ tối ngày mai đi. Giờ đó chỉ có một chuyến tàu duy nhất thôi.”
“A?” Lâu Thành cảm thấy không hiểu: “Thành phố Bình Giang?”
“Đúng, thành phố Bình Giang tỉnh Sơn Bắc.” Giọng lão Thi trầm trầm: “Đừng có hỏi tại sao. Sáu giờ rưỡi tối ngày mai đứng chờ ta tại ga xe lửa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...