Chương 86: Đột phá. (1)
Lão giả áo trắng Ngô Bình cười lạnh liên tục, nói:
- Hơn nữa cho dù Lâm Tiêu đúng như lời ngươi nói là một gã chuẩn võ giả, nhưng mà Lưu Lỵ chính là nhất chuyển Chân Vũ giả, địa vị cả hai không thể so sánh, cũng là tội không thể xá.
- Ha ha...
Trử Vĩ Thần đột nhiên cười lớn, lạnh lùng nói:
- Ngô Bình, theo như ngươi nói, nhất chuyển Chân Vũ giả và nhị chuyển Chân Vũ giả cũng có thân phận khác, chẳng lẽ nhất chuyển Chân Vũ giả không thể quyết đấu sinh tử với nhị chuyển Chân Vũ giả hay sao? Hừ, võ giả liên minh ước định chiến đấu sinh tử, chính là cho kẻ yếu khiêu chiến cường giả, nói cách khác, tuy Lưu Lỵ vừa mở nguyên trì tấn cấp, nhưng mà chưa tới võ giả liên minh xác định, cũng không có gia nhập thế lực nào, chưa đạt được huân chương võ giả, vẫn chỉ là chuẩn võ giả như trước mà thôi!
- Tốt rồi, hai người các ngươi không nên cãi nhau nữa, theo ta thấy nếu như thực lực Lâm Tiêu đạt tới chuẩn võ giả thì cuộc chiến sinh tử này có hiệu lực, nếu không đạt tới thì chính là tử tội, không biết các vị quyết định như thế nào?
Trâu Giang thống lĩnh của phủ thành chủ lạnh nhạt nói ra.
- Ta đồng ý!
- Đồng ý!
- Có thể!
Rất nhiều nghị viên ở đây đều tỏ thái độ.
- Người đâu!
Trâu Giang quát lớn.
- Có, các vị đại nhân!
Ngoài cửa có ba tên võ giả tinh thần phấn chấn đi tới, nhìn mọi người cung kính hành lễ.
- Ba người các ngươi lập tức mang Lâm TIêu đi khảo thí chuẩn võ giả!
Trâu Giang phân phó.
- Vâng!
Hiện tại ba tên nhân viên công tác võ giả liên minh quay người ra khỏi đại sảnh, dưới ánh mắt đám người Lưu Hoành và rất nhiều dân chúng nhìn theo, ngồi xe ngựa đi tới đình viện gia đình Lâm Tiêu.
Đình viện võ giả, phủ đệ Lâm gia!
Hiện tại đã là giữa trưa, nếu là trước đó phụ mẫu Lâm Tiêu đã sớm đi tới cửa hàng nhỏ của mình làm việc, nhưng hôm nay là ngày võ giả liên minh tuyên án, cho nên hai phu thê bọn họ làm gì có tâm tư kinh doanh nữa, bởi vậy đều ở trong nhà lo lắng chờ tin tức, Lâm Nhu cũng xin phép Đan các nghỉ phép một ngày ở nhà với phụ mẫu!
Mà Lâm Tiêu với tư cách người trong cuộc, hiện tại đang ở trong phòng của mình tu luyện.
Xuy xuy!
Trong cảm giác của Lâm Tiêu, rất nhiều thiên địa nguyên khí giống như thủy triều tiến vào trong cơ thể của hắn, trong kinh mạch Lâm Tiêu có một dòng nguyên lực không ngừng vận hành, chậm rãi thông qua mỗi đường kinh mạch, cuối cùng hội tụ trong đan điền!
Ồ ồ!
Trong đan điền Lâm Tiêu có nhiều nguyên lực tụ tập lại, nguyên lực màu ngà sữa cuồn cuộn, tán dật lực lượng vô cùng mạnh mẽ.
Trong năm ngày này, Lâm Tiêu mỗi ngày điên cuồng hấp thu thiên địa nguyên khí, nếu như là chuẩn võ giả bình thường, cho dù tu luyện ngày đêm, thời gian năm ngày nhiều nhất chỉ ngưng tụ một phần nhỏ nguyên lực, có thể nói tốc độ tu luyện của Lâm Tiêu gấp mười lần chuẩn võ giả bình thường, cho dù là Lâm Tiêu cũng phải líu lưỡi.
Thời gian năm ngày, Lâm Tiêu cảm giác nguyên lực trong đan điền của mình đạt tới cực hạn, từ khi bắt đầu từ buổi sáng, nguyên lực trong đan điền của hắn đã bão hòa, cho dù Lâm Tiêu quán thâu nguyên lực mới cũng chỉ tràn ra khỏi đan điền, tiến trở lại trong kinh mạch.
Lâm Tiêu biết rõ, đan điền của hắn thừa nhận nguyên lực đạt tới cực hạn, muốn cải biến tình huống này cần phải mở nguyên trì.
Mà phương pháp mở nguyên trì sau khi nguyên lực bão hòa, tiếp tục không ngừng quán thâu nguyên lực mới vào, từ đó lượng biến dẫn tới chất biến.
Lâm Tiêu toàn tâm vùi đầu vào trong đan điền, khống chế nguyên lực trong người không ngừng xâm nhập vào trong đan điền, nhưng Lâm Tiêu không dừng lại, tiếp tục rót nguyên lực mới vào.
Không biết qua bao nhiêu lâu,rốt cuộc nguyên lực trong đan điền Lâm Tiêu đã ngưng tụ tới cực hạn.
Răng rắc!
Thân thể Lâm Tiêu run lên kịch liệt, trong đan điền có thứ gì đó đang nảy mầm, một cảm giác cường đại chưa bao giờ có hiện ra trong đáy lòng, cuối cùng khuếch tán khắp thân thể của hắn.
Tâm thần Lâm Tiêu vội vàng chìm vào trong đan điền, nhìn thấy đan điền của mình và nguyên lực biến mất không thấy gì nữa, mà là xuất hiện một khối không khí nhỏ giống như mây bay, khối khí này xoay tròn hình thành vòng xoáy nhỏ, hấp thu nguyên lực không ngừng rót vào trong đó.
Nguyên lực vốn ão hòa bị vòng xoáy hút vào trong đó, lại không có nửa phần tràn đầy, lẳng lặng lắng đọng ở nơi sâu nhất, tùy thời bị Lâm Tiêu điều khiển.
Tâm thần Lâm Tiêu rời khỏi đan điền, hai mắt nhắm nghiền, trong đầu của hắn xuất hiện chấn động kỳ lạ khuếch tán ra vài mét chung quanh, cảm giác của hắn với chung quanh trở nên linh mẫn hơn trước rất nhiều.
- Đây là nguyên trì sao? Trải qua tu luyện lâu như thế, Lâm Tiêu ta rốt cuộc cũng trở thành nhất chuyển Chân Vũ giả!
Loại cảm giác tràn ngập lực lượng này làm Lâm Tiêu kích động thân thể run rẩy, mở nguyên trì trở thành nhất chuyển Chân Vũ giả, đây mới thật sự là bước vào cánh cửa tu luyện!
Trong quá trình tu luyện, đây là cửa khẩu trọng yếu nhất, một khi vượt qua chính là nhân thượng nhân, thân phận địa vị đã hoàn toàn khác biệt.
Vì trở thành nhất chuyển Chân Vũ giả, Lâm Tiêu rất nhiều năm tháng qua đã bỏ ra không biết bao nhiêu cố gắng, mỗi ngày siêng năng tu luyện, cũng không dám lười biếng, bỏ ra rất nhiều mồ hôi mới có ngày hôm nay, thành công mở nguyên trì, trở thành nhất chuyển Chân Vũ giả.
- Năm ngày, chỉ năm ngày ta từ cảm ứng thiên địa nguyên khí tới khi thành công mở nguyên trì.
Kích động đồng thời Lâm Tiêu cũng rung động vì tốc độ của bản thân, trong lịch sử có rất nhiều nhân vật thiên tài, có thể nói ca ca Lâm Hiên của hắn năm đó trở thành đê nhất thiên tài thành Tân Vệ, từ chuẩn võ giả trở thành nhất chuyển Chân Vũ giả cũng tốn gần hai tháng, mà hắn lại năm ngày.
Lâm Tiêu chỉ suy nghĩ thôi cũng líu lưỡi.
Bang bang...
Đúng lúc này, sau khi trở thành Chân Vũ giả thì cảm giác của Lâm Tiêu trở nên nhanh nhạy, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa phòng khách, tiếng phụ mẫu nói chuyện với người khác.
Lâm Tiêu mở cửa phòng, lập tức nhìn thấy phụ mẫu và muội muội lo lắng đi ở phía trước, sau lưng bọn họ là ba cường giả mặc quần áo võ giả liên minh khí thế kinh người đang đi tới.
Từ khí tức của ba người này tỏa ra, Lâm Tiêu cảm giác được ba người đều là võ giả chân chính, hơn nữa đều có thực lực cao hơn hắn.
- Ngươi chính là Lâm Tiêu? Chúng ta phụng lệnh các vị nghị viên đại nhân của võ giả liên minh dẫn ngươi đi tới võ giả liên minh.
Nhân viên đầu lĩnh mặt không biểu lộ nói ra.
- Tiêu nhi!
Lâm Vệ Quốc và Trần Phượng Lan đều lo lắng nhìn qua con của mình, cũng không phải võ giả nên bọn họ chẳng có bất cứ quyền thế gì, giờ phút này hơi luống cuống tay chân.
- Được, ta đi với các ngươi!
Lâm Tiêu không có nói nhảm.
- Phụ thân, nương, các ngươi yên tâm, ta sẽ không có chuyện gì.
An ủi phụ mẫu xong, Lâm Tiêu được ba nhân viên công tác võ giả liên minh mang lên xe ngựa, đi về phía võ giả liên minh.
- Đi, Nhu nhi, chúng ta cũng đi xe!
Nhìn xe ngựa Lâm Tiêu rời đi, Lâm Vệ Quốc và Trần Phượng Lan mang theo Lâm Nhu đi thẳng tới võ giả liên minh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...