- Lâm Tiêu!
Trần Tư Tư gắt gao đi theo, không tự chủ được vươn tay nắm lấy vạt áo của hắn.
Hai người đi tới, Trần Tư Tư dựa sát vào người hắn, thậm chí hắn còn nghe được hô hấp của nàng.
Con đường không dài, chỉ khoảng ba dặm, nhưng bốn phía tối đen yên tĩnh
làm người sợ hãi, hai người đi tới lại không gặp phải nguy hiểm gì.
Vừa đi ra khỏi, trước mặt hai người là bậc thang, dọc theo bậc thang đi
tới, bước chân Lâm Tiêu đột nhiên dừng lại, bởi vì bên trên có thanh âm
chiến đấu mơ hồ truyền ra.
- Xem ra không chỉ có hai người chúng ta tới nơi đây.
Lâm Tiêu nghĩ thầm, đồng thời nhìn lên trên.
Trên bậc thang là một đại sảnh vô cùng cổ xưa, cực kỳ rộng lớn, nguyên
đăng sáng ngời, có bốn tòa cửa đá, đồ án bên trên cửa khác nhau, trước
cửa là tượng đá thủ vệ, còn có một đạo quang mạc hơi mỏng phong tỏa hết
thảy cánh cửa.
Bên trong đại sảnh có bảy tên đệ tử đang vây quanh đối chiến với ba người.
- Là Chu Chỉ sư tỷ cùng Lý Thư Tư, Hùng Vĩ sư huynh!
Trần Tư Tư giật mình nói.
Lâm Tiêu nheo mắt, bảy đệ tử vây khốn ba người kia không ngờ chính là đệ tử Võ Lăng quận, tuy hắn không biết tên tuổi, nhưng lại nhớ rõ khuôn
mặt của bọn hắn.
Chu Chỉ bị ba người vây công, một người tu vi hóa phàm sơ kỳ đại thành,
mũi ưng, mắt tam giác, bộ dáng hung hãn, thực lực tựa hồ còn cao hơn Chu Chỉ, một mình hắn đã đánh cho nàng liên tục lui ra sau, kiệt lực chống
đỡ. Mà hai người khác là hóa phàm sơ kỳ, ở một bên lược trận, thường
thường công kích làm Chu Chỉ luống cuống tay chân.
Mà vây quanh Lý Thư Tư cùng Hùng Vĩ là bốn người khác, ba người hóa phàm sơ kỳ, một là tam chuyển đỉnh phong.
Thân mình Lý Thư Tư đã đầy những vết máu loang lổ, mà Hùng Vĩ liên tục
gầm lên giận dữ, trên người có hai vết thương thật sâu, máu tươi không
ngừng tràn ra.
Ngoài ra trong góc đại sảnh còn có một ít võ giả hóa phàm sơ kỳ cùng tam chuyển đỉnh phong của những thế lực khác.
- Ha ha, gặp được chúng ta, thật sự là ông trời giúp đỡ, ta muốn toàn bộ đệ tử Hiên Dật quận các ngươi toàn quân bị diệt!
Nam tử mũi ưng lạnh giọng cười nói, đôi thiết câu hóa thành kình phong hung hăng quét về phía Chu Chỉ.
Đinh đinh đinh…
Chu Chỉ liên tục ngăn trở công kích, thân hình không ngừng thối lui.
Hưu hưu…
Lúc này hai tên đệ tử Võ Lăng quận nắm lấy cơ hội đâm thẳng về hướng của nàng.
- Hóa Kiếm quyết – xoay!
Chu Chỉ cắn răng, thân hình như con quay xoay tròn, lợi dụng thân pháp
tránh một đạo công kích, mượn lực lượng xoay tròn bổ ra một đạo công
kích khác.
Lực lượng cường đại làm hai tên đệ tử kia liên tục lui ra sau, không dám tiến lên.
- Ha ha…
Tên nam tử mũi ưng nắm lấy cơ hội, thiết câu đi tới trước người Chu Chỉ.
Xuy…
Kình khí bốn phía, xé ra trường bào trên người nàng, nam tử xoay người, thiết câu ập tới muốn đánh vỡ bụng ngực của Chu Chỉ!
Thời khắc mấu chốt, Chu Chỉ dùng kiếm ngăn trước người, nhưng nguyên lực của đối phương ập tới khiến nàng liên tục lui ra sau, khóe miệng tràn
máu tươi.
- Hùng Vĩ, Lý Thư Tư, hai ngươi lao ra trước đi!
Chu Chỉ cắn răng nói.
- Ha ha, bọn hắn có thể chạy thoát sao? Hôm nay các ngươi đều không đi được!
Nam tử cười ha ha, công kích càng nhanh hơn.
- Ha ha ha, Hoàng Lạc sư huynh nói rất đúng, hôm nay phải cho bọn hắn
chết hết, đến lúc đó Thường phó doanh chủ biết được nhất định sẽ khen
ngợi!
Bốn gã đệ tử điên cuồng công kích, căn bản không cho hai người kia cơ hội thở gấp, cười ha ha nói.
Trong đại sảnh, song phương chiến đấu càng kịch liệt, đã tới thời điểm nguy hiểm nhất.
- A…
Hùng Vĩ lớn tiếng rống giận, chiến phủ liên tục vung ra, nhưng Lý Thư Tư ngay ban đầu đã bị trọng thương, chỉ còn lại nửa sức chiến đấu, chỉ
bằng một mình hắn căn bản không ngăn cản được bốn người tấn công.
- Hiên Dật quận thật sự là đáng thương, lại gặp phải đệ tử Võ Lăng quận, đối thủ một mất một còn.
- Chủ yếu là vì thực lực của Hoàng Lạc Võ Lăng quận quá mạnh mẽ, chỉ cần hạn chế thực lực của nữ tử mạnh nhất Hiên Dật quận, hai người khác chỉ
là miếng thịt trên tấm thớt, chỉ có thể bị mài chết.
- Rất đáng thương, luận thực lực ba người Hiên Dật quận mạnh hơn chúng ta, đáng tiếc gặp phải đám người Hoàng Lạc.
- Đừng nói nữa, chúng ta tạm thời yên lặng theo dõi kỳ biến, chỉ sợ sau
khi đám người Hoàng Lạc đánh chết đệ tử Hiên Dật quận sẽ đến tìm chúng
ta phiền toái, đến lúc đó chúng ta chỉ có thể bỏ chạy.
- Ta dám nói, bảo vật trong Cổ Bảo này khẳng định nằm trong bốn cửa đá,
đáng tiếc trước cửa đá có quang mạc bảo hộ, chúng ta không cách nào công phá.
- Phải đó, thật sự là đáng giận, nhưng Thiên Mộng bí cảnh cũng sẽ không
bố trí địa phương không cách nào lấy được bảo vật, chúng ta chờ một chút xem, nói không chừng sẽ có thể xoay chuyển, đương nhiên nếu tình huống
không ổn thì lập tức rời đi.
Vài tên đệ tử đứng ở một lối ra nhìn về phía trước, xa xa có thể chứng
kiến không trung bên ngoài, tựa hồ nối thẳng tới bên ngoài hắc sắc cổ
bảo.
Trước đó lúc mới xông vào, bọn hắn từng cố gắng muốn thông qua bốn cánh
cửa đá, kết quả công kích thế nào cũng không thể phá vỡ quang mạc trước
cửa.
- Lâm Tiêu, Chu Chỉ sư tỷ bọn họ sắp không kiên trì được nữa, chúng ta nhanh đi hỗ trợ.
Trần Tư Tư nhìn thấy cảnh tượng trong đại sảnh, không khỏi lo lắng kêu lên, không chút do dự liền xông lên bậc thang.
Nhìn thấy bộ dạng của Trần Tư Tư, Lâm Tiêu không khỏi gật đầu.
- Sư tỷ, sư huynh, hai người cố chịu thêm một chút.
Trần Tư Tư lao ra bậc thang, rút trường kiếm mạnh mẽ đâm về hướng bốn đệ tử đang vây khốn Lý Thư Tư cùng Hùng Vĩ, vẻ mặt vô cùng kiên quyết.
Lâm Tiêu cũng theo sát phía sau.
- Là ai?
Nghe được thanh âm, nhóm người Hoàng Lạc không khỏi hoảng sợ, tuy bảy
người vây khốn Chu Chỉ bọn họ chiếm thượng phong, nhưng nếu đối phương
xuất hiện thêm hai cao thủ, tình huống thật khó mà nói, rất dễ dàng bị
người phá vòng vây.
Nhưng ngay sau đó bọn hắn nhìn thấy Trần Tư Tư cùng Lâm Tiêu, không nhịn được bật cười to.
- Ha ha, ha ha ha, không ngờ là hai chân võ giả tam chuyển, lúc này cũng dám đi ra.
- Thật không biết nên nói bọn hắn anh dũng hay là ngu ngốc!
- Đây là muốn đi ra tìm cái chết ah!
Bảy tên đệ tử Võ Lăng quận nháy mắt thả lỏng, nếu xuất hiện hai hóa phàm cảnh, có lẽ sẽ gây ảnh hưởng cục diện chiến đấu, nhưng chỉ là hai tam
chuyển đỉnh phong, không hề có chút tác dụng gì với cuộc chiến.
- Trần Tư Tư, Lâm Tiêu!
Ba người Chu Chỉ vừa nhìn thấy hai người, ánh mắt lo lắng:
- Hai người mau lui về, không cần tới đây, chạy đi nhanh lên!
Chu Chỉ khẩn trương, nàng không cho rằng Lâm Tiêu cùng Trần Tư Tư có thể giúp đỡ được gì.
- La Tiêm, ngươi đi ngăn cản hai người bọn họ, ngàn vạn lần không cho họ chạy trốn.
Khóe môi Hoàng Lạc hiện lên vẻ cười dữ tợn, lớn tiếng quát.
- Hoàng Lạc sư huynh yên tâm.
Một tên đệ tử đột nhiên nhảy ra, âm hiểm cười lao về phía Trần Tư Tư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...