Võ Đạo Đan Tôn

- Đúng vậy, dọc theo đường đi chỉ nghe bọn hắn vô nghĩa.

Bên phải đội ngũ, mấy đệ tử Cửu Long bảo nhịn không được thấp giọng nói, vẻ mặt không vui.

- Chuyện của người khác chúng ta đừng xen vào, làm tốt chuyện của mình là được.

Đệ tử đầu lĩnh Cửu Long bảo là một nam tử mặc áo xanh, đôi mày kiếm sắc bén, lưng đeo bảo kiếm quát lạnh.

Trong đội ngũ hái thuốc, vẻ mặt lão giả lo lắng, bọn họ chỉ là tiểu gia tộc, hoàn toàn không muốn gia nhập vào xung đột giữa các thế lực lớn, tuy rằng đệ tử Nguyên Vũ thánh địa càng mạnh, nhưng bởi vì vậy đánh trọng thương đệ tử Võ Điện, tình huống với họ cũng không tốt.

Bọn họ là tiểu gia tộc Tân Vệ thành, cần kết giao quan hệ thật tốt với mỗi thế lực, một khi đắc tội phương nào rất dễ bị gia tộc khác nhân cơ hội đả kích…

- Chưởng sự Doãn gia, chúng ta có thể đi nhanh hơn không, sớm hoàn thành nhiệm vụ chúng ta cũng có thể sớm báo cáo kết quả công tác.

Đội ngũ đang đi tới, một đệ tử Nguyên Vũ thánh địa dung mạo xấu xí đột nhiên nhìn lão giả kêu lên, hiển nhiên không hề đem nhiệm vụ lần này đặt vào trong lòng.

Lão giả cười gượng vài tiếng, vội vàng chắp tay nói:

- Vài vị hảo hán Nguyên Vũ thánh địa, Liên Vân sơn mạch nguy hiểm trùng điệp, chúng ta nên cẩn thận một chút tốt hơn.

- Sợ cái gì, có Đồ Dương sư huynh của chúng ta ở trong này, bảo vệ ngươi an toàn là được, ngươi không nhìn thấy mấy phế vật Võ Điện bị một chưởng của sư huynh đánh bay hay sao, ha ha, còn nói là thiên tài Võ Điện gì đó, ta xem ngu ngốc thì đúng hơn.

Tên đệ tử xấu xí cười đắc ý.

- Ha ha ha ha…

Lời của hắn lập tức làm vài tên đệ tử Nguyên Vũ thánh địa còn lại đều cười to.

Doãn Vô Vi cảm thấy đau đầu, nhưng hắn lại không thể chỉ trích đối phương, nếu không một khi chọc giận bọn hắn đám đệ tử những thế lực lớn này sẽ vô pháp vô thiên, nếu đang làm nhiệm vụ lại giở trò ngáng chân mình, bị tổn thương vài người cũng không nói gì, nhưng một khi không thể hoàn thành nhiệm vụ, ảnh hưởng nghiệp vụ cùng sự phát triển của cả gia tộc.


- Ngươi nói ai là ngu ngốc?

Đúng lúc này từ trong rừng rậm đột nhiên truyền ra một thanh âm thật bình tĩnh.

- Người nào?

Cả đội ngũ lập tức như lâm đại địch, nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo xám từ trong rừng đi ra, lạnh lùng nhìn nhóm người của Nguyên Vũ thánh địa.

- Ân? Không ngờ là đệ tử Võ Điện!

Lão giả nhìn thấy huy chương của thiếu niên kia, chân mày không khỏi nhảy dựng.

- Chúng ta đang nói mấy đệ tử Võ Điện, như thế nào, chẳng lẽ ngươi cũng muốn làm kẻ ngu ngốc, nga, ta đã quên các hạ cũng là đệ tử Võ Điện, đây chính là một hang ổ ngu ngốc đó thôi, ha ha!

Tên đệ tử liếc mắt nhìn thấy huy chương của Lâm Tiêu, lại thấy bộ dáng trẻ tuổi cùng nguyên lực ba động mỏng manh trên người hắn, nhịn không được hung hăng càn quấy cười to.

Lâm Tiêu cười lạnh, cũng không đáp lời hắn, nhìn qua lão giả chắp tay:

- Tại hạ đệ tử Võ Điện Lâm Tiêu, vị lão tiên sinh này hẳn là chưởng sự Doãn gia đi.

- Chính là tại hạ, không biết các hạ đột nhiên xuất hiện, lại có chuyện gì?

Doãn Vô Vi lập tức hành lễ, dò hỏi.

- Nghe nói Doãn gia thông báo tuyển dụng vài hộ vệ cùng đi hái thuốc, tại hạ vừa lúc có hứng thú, xin lão tiên sinh lưu lại năm danh ngạch cho ta.

Lâm Tiêu hờ hững nói.

- Đệ tử Võ Điện này lại làm trò quỷ gì?

Doãn Vô Vi nhướng mày, đối phương rõ ràng chỉ có một mình nhưng lại yêu cầu năm vị trí, Doãn Vô Vi làm người lão luyện, lập tức liền nhìn ra không thích hợp. Nhưng thiếu niên còn quá non nớt, nguyên lực chỉ đạt tới nhị chuyển trung kỳ, làm hắn cảm thấy thật đau đầu.

- Thần Phi sư huynh, tiểu tử này làm cái quỷ gì?

Vài đệ tử Cửu Long bảo nghe được lời của Lâm Tiêu, đầu đầy mờ mịt khó hiểu hỏi.

Thần Phi thật cẩn thận nhìn chằm chằm Lâm Tiêu hồi lâu, trong đôi mắt chợt lóe tinh mang, nhếch miệng cười nói:

- Xem ra có trò hay để nhìn.

- Ân, vở kịch hay?

Vài tên đệ tử Cửu Long bảo đều khó hiểu.

Doãn Vô Vi chắp tay, tràn đầy xin lỗi nói:

- Vị tiểu huynh đệ này, thật ngại quá, đội ngũ của chúng tôi chỉ mời mười đệ tử các thế lực lớn, hiện tại đã đủ người, thật sự là xin lỗi.


Vừa dứt lời, tên đệ tử xấu xí Nguyên Vũ thánh địa đột nhiên cười nhạo nói:

- Doãn gia chưởng sự, kỳ thật thêm người cũng không có gì, ngươi có thể cho hắn hầu hạ bưng trà rót nước cho chúng ta, quạt gió lau giày, đến lúc đó chấm dứt nhiệm vụ cho hắn một hai lượng, chẳng phải tất cả đều vui vẻ.

- Đúng vậy, nếu đến lúc đó hầu hạ đại gia được thoải mái, đại gia có thể ngoài định mức khen thưởng cho hắn một hai lượng, ha ha…

Nhóm người Nguyên Vũ thánh địa cười ha hả.

Lâm Tiêu cười lạnh nói:

- Lão tiên sinh, lời ấy sai rồi, ta chỉ nhìn thấy năm đệ tử Cửu Long bảo mà thôi, ở đâu ra mười người? Chẳng lẽ ngươi nói còn có năm người khác sao, nơi này không thấy ai, chỉ có năm súc sinh mà thôi.

Lâm Tiêu đưa mắt nhìn qua năm người Nguyên Vũ thánh địa.

- Cái gì?

- Xú tiểu tử, ngươi nói cái gì?

- Ngươi muốn chết!

Năm người Nguyên Vũ thánh địa ngẩn ra, giận tím mặt.

Sưu! Sưu! Sưu! Sưu!

Bốn người nhanh như chớp bao vây Lâm Tiêu, sắc mặt dữ tợn.

- Xú tiểu tử, ngươi mới vừa nói cái gì? Nếu không nói rõ ràng cho lão tử, ta muốn ngươi quỳ xuống phục lạy cầu xin tha thứ!

Bốn đệ tử kia như hổ rình mồi, vây quanh Lâm Tiêu, thần sắc phẫn nộ, chỉ có Đồ Dương không đi tới, đôi mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Lâm Tiêu.

- Vài vị khoan hãy động thủ, cho ta chút mặt mũi.

Doãn Vô Vi vội vàng lên tiếng nói, cảm thấy vô cùng đau đầu, những đệ tử thế lực lớn ai cũng kiêu ngạo, khó quản vô cùng, nhưng đệ tử Võ Điện kia vừa mở miệng đã khiêu khích đệ tử Nguyên Vũ thánh địa, chẳng lẽ hắn không biết năm đệ tử Võ Điện bị đánh trọng thương phải quay về sao.

- Doãn gia chưởng sự, chuyện này ngươi không cần quản tới.


Đệ tử xấu xí khoát tay ngăn chặn, lạnh lùng nhìn Lâm Tiêu:

- Tiểu tử, ngươi nói rõ ràng cho ta.

- Ta đã nói rất rõ ràng, các ngươi còn muốn nghe cái gì? Chẳng lẽ lỗ tai các ngươi đều tiến phân sao? Ta nói năm người các ngươi không phải người, đều là súc sinh, muốn tiếp tục nghe một lần hay không, tên súc sinh ngươi!

Lâm Tiêu lạnh lùng nói.

- Cái gì?

- Này này này…

Đội ngũ hái thuốc của Doãn gia cùng nhóm hộ vệ trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt Doãn Vô Vi cũng ngây ra, đầu óc có chút cứng ngắc.

- Đệ tử Võ Điện kia chẳng lẽ không nhìn thấy trước mặt mình có mấy người, đây là muốn tìm cái chết sao?

Đầu óc mọi người ngây dại.

Mặc kệ trong lòng họ khiếp sợ như thế nào, Doãn Vô Vi là người đều tiên hô lên:

- Khoan hãy động thủ…mọi người có chuyện từ từ thương lượng…

Mấy đệ tử Nguyên Vũ thánh địa làm sao còn quản tới hắn, cả đám giận xanh mặt, trong ánh mắt còn muốn phun ra lửa.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết!

Tên đệ tử xấu xí gầm lên giận dữ, trực tiếp đánh ra một chưởng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui