Cự Mộc cốc giống như là một cái vực sâu, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ có thể nhìn thấy bầu trời qua một khe hở nhỏ, trông chẳng khác nào một sợi dây màu xanh da trời bắt ngang.
Trong thung lũng, có vô số thanh cự mộc dùng móc xích treo treo ngược lên, những thanh cự mộc này ở giữa không trung chuyển động xoay tròn loạn cả lên, không theo một quy luật nào, chi chít, tràn ngập toàn bộ thung lũng.
Khi những thanh cự mộc xoay tròn còn mang theo ô ô tiếng xé gió “vù vù “ vừa nhanh vừa mạnh
La Phong nhìn những thứ này, trong ánh mắt cũng không có quá nhiều kinh ngạc.
Có người nói bên trong Cự Mộc cốc này bố trí một loại trận pháp đặc biệt, những thanh này cự mộc có thể chuyển động mãi mãi, tự phát công đánh những người trong cốc, có chút kỳ diệu.
"Chúng ta vào thôi!"
Các học viên của Kim Dương ban đứng bên cạnh quan sát mấy thanh cự mộc chuyển động một hồi đều tự mình tìm được phương hướng, nối đuôi nhau mà vào.
La Phong cũng đi theo sát.
Vù! Vù! Vù!
Tiến vào Cự Mộc cốc, giữa không trung từng thanh cự mộc to như ván cửa mang theo gió to, quét ngang qua mọi người trong cốc, chớp mắt liền đập vào những đệ tử Kim Dương ban không kịp tránh đến mức thổ huyết mà bay đi, nhất thời tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
"Lực đập vào của những thanh cự mộc này tương đương với một chưởng của võ giả với cương nhu cảnh tứ trọng! Thật là khủng bố. "
La Phong lắc mình né tránh một thanh cự mộc đang toàn lực quét ngang qua, cảm nhận gió lớn lạnh lạnh thấu xương, trong lòng liền đưa ra phán đoán đối với lực đập của những thanh cự mộc này.
Thân thể cúi xuống, tránh được một thanh cự mộc đánh xuống từ không trung, La Phong dùng cước bộ điểm xuống mặt đất, như mũi tên rời cung lao ra, vừa hay tránh được một thanh cự mộc đang xoay tròn quét tới từ phía sau xoay.
Bốn phía không ngừng có cự mộc đánh tới, toàn bộ thung lũng bị phong tỏa kín không kẽ hở, nhưng thần sắc của La Phong lại hết sức thong dong.
Trong cơ thể hắn có hai linh hồn, linh hồn lực cường đại, không cần dùng mắt cũng có thể cảm giác được động tĩnh gần bên, có thể phán đoán chuẩn xác vị trí của cự mộc tìm ra hướng đi tốt nhất, động tác lưu loát không ngần ngại.
"Mẹ kiếp, tốc độ của tên tiểu tử Ngân Nguyệt ban kia nhanh thật!"
Một gã học viên của Kim Dương ban bên cạnh thấy La Phong không nhìn cự mộc ngăn cản, tốc độ như gió, tức giận chửi một câu. Hắn vừa tiến vào trong cốc, liền bị luống cuống tay chân, mấy lần đều suýt chút nữa bị cự mộc đánh vào người.
"A!"
Nói vừa xong, phía sau hắn đột nhiên một cây cự mộc quét ngang tới, trực tiếp đánh hăn bay ra ngoài.
La Phong hạ thấp cơ thể, chạy trước cực nhanh không ngừng bỏ các học viên của Kim Dương ban lại đằng sau.
Vượt lên trước năm người!
Vượt lên trước mười người!
Vượt lên trước mười lăm người!
Nửa khắc đồng hồ sau, xung quanh La Phong đã không còn học viên của Kim Dương ban nữa.
Bên kia, cước bộ của Lý Thiên Dương nhanh như chớp, tư thế tiêu sái, mang theo Lâm Tiêu Tiêu vượt qua những thanh cự mộc bay tới thật nhanh. Hắn mỗi lần đều có thể tìm được góc chết của cự mộc, né tránh sự ngăn cản của cự mộc, cho nên dù mang theo Lâm Tiêu Tiêu, tốc độ của hắn cũng cực kỳ nhanh chóng.
Một đường ung dung, Lý Thiên Dương mừng thầm trong lòng: May mắn nhờ cậy phụ thân hỏi thăm một chút phương pháp vượt qua Cự Mộc cốc, bằng không, ta cũng không có khả năng bỏ những người khác lại đằng sau xa như vậy.
Tiếp tục đi thêm một đoạn, không gian trước mắt liền sáng tỏ thông suốt, xa xa nghe có tiếng nước chảy ầm ầm, phía trước là một sông Hồng Hà chảy dài mấy trăm thước, hai người đã ra khỏi Cự Mộc cốc, đến được cửa ải cuối cùng của ba cửa ải khó nhất: Sông Vong Xuyên.
Lý Thiên Dương thấy phía trước có bóng người, lập tức thi triển Thiên Lam Vân Trung bộ, đẩy nhay tốc độ tới cực hạn, đuổi theo bóng người đó, tự tay ngăn lại nói: "Lý Hạ Sơn, dừng lại!"
Người này chính là đệ nhất thiên tài của Kim Dương ban Lý Hạ Sơn.
Lý Hạ Sơn hơi nghi hoặc một chút liếc mắt nhìn Lý Thiên Dương, không biết Lý Thiên Dương tại sao muốn mình dừng lại.
Lẽ nào hắn muốn tranh vị trí đứng đầu với ta? Hừm, ta ngược lại muốn xem xem ngươi muốn dùng thủ đoạn gì.
Ánh mắt của Lý Hạ Sơn âm trầm nhìn Lý Thiên Dương: "Ngươi muốn gì?"
Lý Thiên Dương đứng chắp tay, cười nhạt nói: "Không có ý gì, ta muốn mời ngươi dừng lại xem trò hay, sau đó chúng ta lại tiếp tục thi đấu. "
"Ta không có hứng thú."
Lý Hạ Sơn phất phất tay, chuẩn bị đi tiếp
Lúc này Lâm Tiêu Tiêu cũng theo sau, đứng bên cạnh Lý Thiên Dương.
Lý Hạ Sơn liếc mắt quan sát Lâm Tiêu Tiêu, đột nhiên nghĩ tới những lời của Lạc Tuyết nói về La Phong, dừng bước lại, nhìn Lý Thiên Dương hỏi: "Lý Thiên Dương, ngươi muốn đối phó với La Phong ở chỗ này?"
Lý Thiên Dương nghe vậy sửng sốt, gật đầu: "Không sai!"
"Thú vị, vậy ta phải xem cho kỹ rồi." Lý Hạ Sơn cười ha ha một tiếng, thân hình lóe lên, thân ảnh đã đứng trên một tảng đá lớn cách đó mười bước chân.
Lý Thiên Dương không biết Lý Hạ Sơn tại sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý, hắn cũng không để ý, mục đích của hắn là giữ chân Lý Hạ Sơn cho đến khi hắn thu thập xong La Phong, sau đó sẽ tiếp tục tranh vị trí đứng đầu
Thời gian dần dần trôi qua, sau một lúc lâu sau, hai bóng người liên tiếp lao ra khỏi Cự Mộc cốc.
"Chính là bọn họ..." Lâm Tiêu Tiêu nhìn hai bóng người, trong con ngươi lóe lên một tia đố kị.
Bóng người vừa xuất hiện là nữ học viên thiên tài của Kim Dương Tần Lạc Tuyết, người còn lại theo sát phía sau chính là Băng Nhã Lam
Tần Lạc Tuyết một đầu tóc xanh như suối, mũi cao mày rậm, khí chất xuất trần; còn Băng Nhã Lam một đầu tóc ngắn màu xanh lam nhạt đón gió bay lượn, đôi mắt màu ngọc bính quyến rũ động lòng người, thanh xuân phơi phới, hai người đều là một trong ba người đẹp nhất của ngoại viện học viện Tử Dương, vừa xuất hiện, lập tức khiến Lâm Tiêu Tiêu trở nên nhạt nhòa.
Tiến tới gần, Tần Lạc Tuyết nhìn ra bầu không khí không bình thường, mở miệng dò hỏi: "Lý Hạ Sơn, sao vậy?"
Lý Hạ Sơn nhìn Lý Thiên Dương đứng bên cạnh nhíu mày: "Lý Thiên Dương muốn giáo huấn La Phong, ta cảm thấy thú vị nên muốn ở lại xem một chút."
Hắn quả nhiên phải đối phó với La Phong!
Bên cạnh, Băng Nhã Lam nhướn hàng chân mày mảnh khảnh nhìn Lý Thiên Dương, trong ánh mắt toát ra vài tia ngưng trọng, hai tay không khỏi xoắn lại với nhau.
"Làm sao bây giờ, tu vi của Lý Thiên Dương ở trên ta, huống hồ bên cạnh còn có Lâm Tiêu Tiêu, cho dù cộng thêm ta, cũng không phải đối thủ của hai người bọn họ." Băng Nhã Lam trong lòng lo lắng, thậm chí từ sâu trong đáy lòng âm thầm cầu khẩn, hy vọng La Phong đã bỏ cuộc tại Yêu Lâm và Cự Mộc Cốc như vậy, La Phong cũng không cần đối mặt với Lý Thiên Dương!
Nhưng nàng cũng biết, với tu vi của La Phong mà nói, điều đó không có khả năng.
"Ồ, nhanh như vậy lại có người đi ra, không biết người kia là ai?" Lý Hạ Sơn đột nhiên nhìn về phía xa xa của Cự Mộc cốc, ánh mắt có chút ngạc nhiên.
Bốn người bên cạnh cũng đồng thời nhìn về phía Cự Mộc.
Mấy người bọn họ đều có thực lực mạnh nhất ở ngoại viện, theo lý mà nói người phía sau muốn đuổi kịp, hẳn là phải tốn một ít thời gian, đều cảm thấy thân phận của “con ngựa đen” này có chút kỳ quái.
"Tại sao lại là hắn!"
Đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi, mấy người đều giật mình nhìn bóng người đang bước ra từ Cự Mộc cốc
Thiếu niên diện mục thanh tú, vóc người mặc dù không cường tráng nhưng lại sừng sững nguy nga như một ngọn núi, phía sau vác một thanh trường đao đỏ ngòm to gần bằng người thật, ẩn chứa sát khí! Bóng người đi ra từ Cự Mộc Cốc chính là La Phong.
La Phong đến gần, nhìn thoáng xung quanh, trong lòng lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, cười nhạt nói: "Ha ha, các đại thiên tài của ngoại viện mấy đều ở nơi này. Mọi người không phải là đang chờ ta đấy chứ!?"
"La Phong..."
Băng Nhã Lam tiến lên, vừa muốn mở miệng, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng cười dữ tợn của Lý Thiên Dương: "Ha ha ha... La Phong, ta chờ ngươi đã lâu, chuyện ngày đó ở Thanh Phong hôm nay cũng nên kết thúc tại đây thôi!"
Lý Thiên Dương từng bước tiến lên, hai mắt ngưng thần nhìn La Phong, trên người tuôn ra khí thế kinh người.
"Hoàn toàn chính xác nên kết thúc thôi."
La Phong nhìn Lý Thiên Dương gật đầu, đang muốn tiến lên, Băng Nhã Lam bên cạnh nhanh nhẹn đến gần, thấp giọng nói: "La Phong, ngươi không phải đối thủ của Lý Thiên Dương, ngươi cứ giả bộ giao thủ với hắn rồi tìm cơ hội vượt qua sông Vong Xuyên, để ta ở lại chặn hắn. Chỉ cần ngươi trở lại học viện, hắn cũng không dám hành động như vậy với ngươi"
La Phong cười nhạt: "Ta tự biết tính toán"
Bước qua Băng Nhã Lam, La Phong tiến lên, nhìn thoáng qua Lâm Tiêu Tiêu, ánh mắt chợt dừng lại trên người Lý Thiên Dương. Loại thái độ không thèm ngó ngàng này lại làm cho Lâm Tiêu Tiêu tức giận không ngớt trong lòng.
Lý Thiên Dương đứng ra, khoanh tay nhìn La Phong cân nhắc cười nói: "La Phong, ta cho ngươi một cơ hội, hiện tại ngươi đem Hổ Phách đao giao ra đây, rồi dập đầu nhận sai với ta. Ta hôm nay sẽ tha cho ngươi một mạng. Bằng không, ngày hôm nay ta đánh gãy tứ chi của ngươi, để cho ngươi phải bò trở về học viện!"
"Thật không?"
Ánh mắt của La Phong, giọng nói có một loại sát ý khiến sóng lưng của người ta phát lạnh: "Đánh gãy tứ chi, cái chủ ý này ngược lại không tệ. Chờ chút nữa ta đem tứ chi của ngươi cắt đứt, để chính ngươi nếm thử loại tư vị này như thế nào."
"Tên La Phong này quả thật dũng khí hơn người, đáng tiếc chỉ là quá mức cuồng vọng, không có thực lực, chẳng qua là tự rước lấy nhục mà thôi." Bên cạnh, Lý Hạ Sơn khoanh tay, đánh giá La Phong, lắc đầu nói.
"Mọi chuyện còn chưa kết thúc, cũng không nên có kết luận quá sớm..." Tần Lạc Tuyết bỡn cợt cười.
"Ngươi cảm thấy hắn có thể thắng được Lý Thiên Dương?"
"Ta chẳng qua là cảm thấy tên La Phong này không đơn giản. Hắn biết rõ tu vi của Lý Thiên Dương trên mình, còn có thể bình tĩnh như vậy. Hơn nữa, dựa theo thực lực của hắn đáng ra không thể rời khỏi Cự Mộc Cốc nhanh như vậy. Ta nhìn không thấu hắn." Ánh mắt của Tần Lạc Tuyết dừng lại trên người La Phong, nhíu mày nói.
"Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi. Hắn chỉ là không được dạy dỗ đàng hoàng, không biết mấy câu đại loại như "Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên” Lý Hạ Sơn khẽ lắc đầu.
"Ha ha... Chỉ là phế vật cương nhu cảnh hậu kỳ cũng dám ở trước mặt ta kiêu ngạo. Một ngón tay của ta cũng có thể dí chết ngươi! Nếu ngươi muốn tự tìm đến cái chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!" Lý Thiên Dương căm tức nhìn La Phong, hét dài một tiếng, cánh tay vung mạnh xuống dưới, một quyền nện thẳng xuống La Phong, kình phong gào thét.
"Lạc Thạch quyền! La Phong, mau tránh ra! Đây là võ học hoàng cấp trung phẩm!"
Ánh mắt Băng Nhã Lam biến đổi, kinh hô.
Lạc Thạch quyền là quyền pháp hoàng cấp trung phẩm, cực kỳ sắc bén, một quyền đánh xuống, giống như cự thạch rơi xuống, có thể làm chấn động cả dãy núi. Lạc Thạch quyền này phối hợp với võ học Thiết Sơn Bích mà Lý Thiên khổ luyện, uy lực càng thêm một bậc!
"Đánh hay lắm!"
La Phong dường như không có nghe thấy tiếng Băng Nhã Lam cảnh cáo, hét lớn một tiếng, bất ngờ đánh ra một chiêu ";Nộ Hổ Xuất Động'.
Một động tác này của hắn, bắp thịt trên cánh tay đều rung lên, nổ tung từng khúc, một dòng khí tức hung hãn từ cơ thể bay ra, phảng phất như mãnh thú đột nhiên thức tỉnh.
"A! Thiết Cốt cảnh ngũ trọng!"
Băng Nhã Lam cảm giác được khí tức kinh khủng trên người La Phong, nhịn không được che miệng kêu lên, đôi mắt đẹp long lanh.
Khí thế của La Phong không nghi ngờ gì nữa nhất định là Thiết Cốt thậm chí tu vi còn trên cả nàng ta!
Ba người đứng bên cạnh là Lý Hạ Sơn và Tần Lạc Tuyết, Lâm Tiêu Tiêu cũng nhao nhao biến sắc.
Khuôn mặt tươi cười của Lâm Tiêu Tiêu trắng bệch, hai mắt thất thần nhìn La Phong.
Nàng theo Đoan Mộc Ngọc đạt được không ít thứ tốt, chỉ có tu vi cương nhu cảnh tứ trọng là nàng chưa từng nghĩ tới, tu vi của La Phong vậy mà vượt qua chính mình!
Ầm ầm!
Bước chân của La Phong tựa như mãnh thú đạp lên mặt đất, mặt đất đều run rẩy, lại giống như một mãnh hổ đang xù lông tóc, trực tiếp đánh về phía Lý Thiên Dương!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...