"Ha ha ha ha, tốt quá...... Hì hì hì hì hi hi......" Đạo diễn bị sự xuất hiện của người trước mắt làm cho dọa đến kinh ngạc nói không nên lời!
Nữ nhân này là ai vậy, một đầu tóc đen dài - vốn là tình nhân trong mộng của mình - đâu mất tiêu rồi! Bị Tôn An Na giấu đi rồi đúng không! Mỹ nhân trước mắt vẫn là mỹ nhân nhưng mà mái tóc suôn dài vẫn luôn lặp đi lặp lại trong những giấc mơ của hắn lại biến đâu mất tăm, thật giống như giấc mộng của hắn bị một thanh đao cứng rắn cắt đôi, hắn cảm thấy Hà Hi trở nên thật xa lạ......
Tôn An Na dùng giày cao gót đá vô chân hắn, sợ hắn tiếp tục ngốc đi xuống sẽ dọa đến Hà Hi, "Xem đủ chưa, thời tiết nóng nực, cổ không có phương tiện dưỡng tóc, anh là đàn ông anh biết cái gì."
"Không biết là không biết, nhưng mà......".
"Ý ~ dâm của anh giấu nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng bộc phát lên rồi à?" Không phải Tôn An Na khinh thường đạo diễn, đầu năm nay mấy thiếu niên ngây thơ vẫn là nguồn tài nguyên khan hiếm, nhưng gân não này của đạo diễn lại để nàng chỉ biết thở dài, Ngô Ngạn Tổ để tóc dài chẳng lẽ không phải Ngô Ngạn Tổ hay sao? Nàng cũng không nông cạn như vậy.
Hắn chỉ muốn về nhà ôm áp phích trân quý của mình khóc lớn một hồi.
...
Hà Hi để tóc xén hiển nhiên biểu lộ thêm một phần thần khí, ngay cả nữ nhân nàng diễn cũng không có nhu nhược như lúc trước, như thay đổi một người. Chỉ có thể nói là cơ duyên xảo hợp.
...
Tôn An Na khi quay phim thường kêu là phim tình yêu hành động, yêu là phải làm, động tác cũng là muốn tự thể nghiệm thực tiễn. Có vài người cứ nghĩ nàng làm nữ chính chỉ cần nằm hưởng thụ là tốt rồi, rất nhẹ nhàng? Cái rắm a, nàng so với diễn viên nam còn mệt mỏi hơn, toàn thân cao thấp đều phải đi theo màn ảnh, biểu tình cần đầu nhập, thân thể cần vặn vẹo, còn muốn phối hợp phát ra một số thanh âm, dù có cảm giác cũng dần dần sẽ biến thành lãnh cảm.
Thói quen hình thành rồi nàng cũng nhiễm phải di chứng, phân không rõ là đang diễn hay đang ở hiện thực.
Trên thực tế, nàng cũng có nghe nữ diễn viên khác nói qua, diễn lâu sẽ không có cảm giác nữa, cảm thấy lúc 'làm' chính là không ngừng lay động không ngừng cắm vào, giống như trong miệng có rau cỏ mà tự nhiên nhấm nuốt vậy thôi, cảm giác mất hồn cứ như là chuyện đời trước.
Nói như vậy cũng đúng, chính là hiện tại Tôn An Na lại tưởng phản bác lại, không nhất định, bằng không...... hiện tại là tình huống gì đây?
Nàng đang dán ở trên tường, Hà Hi từ sau lưng ôm chặt lấy nàng, trên lưng có khối mềm mại bị nàng ấy ép đi lên, thế nhưng vẫn có thể cảm giác được nơi đó thật co dãn. Cái mông của nàng nhếch lên, bị nguồn lực phía sau áp bách, làm cho nàng không tự giác kiễng mũi chân, cả người làm ra động tác tựa như đang cầu hoan......
"Cô trốn đi, vì sao không trốn? Cô rõ ràng có thể đi...... đi tìm hắn...... Cô lại đi ngày cô của trước kia......" Hà Hi ở bên tai nàng đứt quãng nói, bàn tay cầm lấy đùi của nàng, đầu ngón tay ở trên da thịt nàng dùng sức xẹt qua, đau nhưng lại không phải cảm giác đau, làm cho nàng cắn nhanh môi.
"Cô nghĩ rằng tôi không nghĩ đi sao, tôi chỉ là không kịp đi mà thôi." Nàng dùng cái trán để lên vách tường.
"Cửa không khóa."
"Cô cố ý?"
Tay Hà Hi không chút do dự tiến vào giữa hai chân của nàng, mau đến có chút đột ngột, không cho Tôn An Na thời gian chuẩn bị, dưới váy không có lớp vải che đậy, giống như một cánh cửa rộng mở, không tiếng động chờ đợi.
Tôn An Na một bàn tay bị đặt ở trên tường, lực đạo phía sau đè nặng nàng hướng lên tường áp, thân thể nàng truyền đến rất nhỏ đau đớn, nàng cũng không tưởng cự tuyệt loại cảm giác này.
Cổ bị cắn một ngụm, răng nanh kia chân thật cắn vào da thịt của nàng, nàng kêu đau, thân thể bắt đầu phát run.
Cùng lúc mặt khác, nàng cũng đang cắn chặt Hà Hi.
Thân thể Tôn An Na che kín mồ hôi, giống như đi đường gặp mưa lớn, mồ hôi chảy xuống cùng cảm giác gọi là vui sướng hòa quyện, thật giống như thân thể bị dục vọng nhồi nhét, nhiều đến mức tràn ra.
Muốn chết quá, mới chỉ thế này đã có thể kích tình như vậy rồi, nhất định là thân thể nàng xảy ra vấn đề, nàng tốt nhất là nên đi kiểm tra gấp, cũng mang theo luôn Hà Hi kiểm tra một chút.
Tôn An Na tựa vào trên tường thở dốc, sức nặng của Hà Hi nghiêng đảo ở trên người nàng, rồi tựa vào vai nàng. Hai người không nhúc nhích chút nào.
Tôn An Na đột nhiên cười rộ lên, "Cô so với ông chồng cô tốt hơn nhiều, hắn mới làm được một nửa sẽ không được, còn cứng rắn muốn tôi kêu cho hắn nghe...... Hắn còn nói cô giống như một con cá chết......".
Tôn An Na xoay người lại, hai người mặt đối mặt giao phong, Tôn An Na giơ lên tươi cười đắc ý, "Còn muốn nghe sao, tôi đều có thể rên cho cô......".
Hà Hi hiểu ý cười rộ lên, hai người ôm nhau lăn đến một bên......
.....................
Đạo diễn hô 'cắt', Tôn An Na chộp tới khăn tắm khóa mình lại, tiếp tục nằm bất động, nàng cũng không xem nhẹ Hà Hi, đem khăn tắm phân cho nàng ấy một nửa.
Là người khác chọt hai người vài cái, mới kêu hai người lấy lại tinh thần.
Lúc đứng dậy liền cảm thấy vòng eo bủn rủn, lần diễn này so với bình thường còn cố sức nhiều, khiến trong lòng Tôn An Na thầm kêu kỳ quái.
Lúc này, trên mặt Hà Hi lại là một dạng biểu tình rất khác, giống như trước mắt nàng xuất hiện quái vật vậy, Tôn An Na từ tầm mắt của nàng ấy nhìn qua, phát hiện một vòng nam nhân ở chung quanh đều khởi động 'lều trại'.
'Lều trại'! Tôn An Na thầm mắng nhóm người này không có đạo đức nghề nghiệp gì hết.
Đạo diễn ngượng ngùng nói: "Chạy nhanh dọn dẹp một chút, đừng đứng đó nữa a, không phát hiện có giấy vụn sao!".
Cái khó ló cái khôn, đạo diễn tìm một cái cớ sứt sẹo, trong lòng lại sớm muốn đem mình chôn sống luôn.
Mọi người cũng làm bộ nhìn xung quanh.
Tan tầm, đạo diễn phụ trách đưa hai người trở về, không khí trên xe xấu hổ đến nỗi làm cho người ta hổ thẹn cúi đầu.
Chiếc xe len trong dòng xe cộ chậm rì rì bò tới trước, Tôn An Na ngồi phịch trên chỗ ngồi, vẫn duy trì bộ dáng nửa sống nửa chết ấy, Hà Hi thì không thể học được phân thản nhiên đó của Tôn An Na, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Đạo diễn vài lần quay đầu, tìm khắp không được chủ đề để nói, có một lần Hà Hi chú ý tới hắn lặp lại như vậy, thế là trong kính chiếu hậu cùng tầm mắt hắn đụng phải.
Đạo diễn hỏi: "Cô có đói bụng không? Tôi mời khách."
Mời khách! Ai cũng đều biết đạo diễn mời khách là chuyện hiếm lạ, sinh thời không nhất định có thể nhìn thấy lần thứ hai, Tôn An Na lập tức tại chỗ sống lại, nói: "Tốt quá, chúng tôi đều đói bụng."
Hắn muốn hỏi là Hà Hi nha, chứ không có hỏi Tôn An Na! Tôn An Na tự chủ trương xáp vô, để đạo diễn xuống không được mặt bàn, chỉ có thể cắn răng chống đỡ.
Đàn ông ấy à, đều là động vật dựa vào mặt mũi, sớm hay muộn cũng bị hại chết mà thôi. Tôn An Na đem một loạt biểu tình của đạo diễn thu vào đáy mắt. Đạo diễn cũng thế, lăn lộn nhiều năm như vậy hắn lại một mực tồn tiền hiếu kính mẹ già, sửa đi sửa lại chiếc xe cà tàng đợi đến ngày nó rơi rụng thì thôi, bình thường dù có ăn xa xỉ cách mấy cũng chỉ là ăn chân giò hun khói chung với mì gói trong tiệm mì Lý gia, lãng phí hơn chút nữa chính là gọi thêm một quả trứng gà, có thể thấy được, muốn bắt hắn mời khách là việc có bao nhiêu khó, hiện tại hắn lại một lòng muốn mời Hà Hi đi ăn bằng bất cứ giá nào.
Tôn An Na cũng có lương tâm, đem đạo diễn mang vào một quán cơm đông bắc, kêu một mâm đủ món, mấy món ăn sáng, mấy bình Coca, rồi sai đạo diễn đi tính tiền trước.
Đạo diễn ôm lấy ngực có chút nhói nhói trở về, bung ra đôi đũa còn lại, còn chưa ăn được mấy ngụm với Hà Hi đã có điện thoại gọi qua bắt hắn tới bàn công chuyện, đành đương trường rời đi.
Chờ đạo diễn vừa đi, Hà Hi nhẹ nhõm thở dài một hơi.
"Đạo diễn người này không tệ." Tôn An Na trong miệng đang ăn là tiền của đạo diễn, nàng cũng có trách nhiệm thay đạo diễn nói tốt.
"Tôi biết."
"Vậy cô sẽ xem trọng hắn sao?"
"Có ý gì? Người khác không tệ, cùng việc tôi xem trọng họ có liên quan gì?"
"Tôi là nói, hắn yêu cô đúng không, hay là cô thử chấp nhận hắn, dù sao hắn cũng yêu cô nhiều năm như vậy......".
Tôn An Na thề, nàng chỉ là thuận miệng nói mà thôi, nói chuyện có đôi khi sẽ không trải qua đầu óc, vì thế không nghĩ rằng Hà Hi sẽ phản ứng lớn như vậy, cặp mắt của nàng ấy mở to trừng nàng, trong ánh mắt lộ ra vẻ lạnh căm.
"Hiện tại tôi nghèo túng, có người muốn tôi, tôi liền khóc lóc bám dính lấy sao? Tôi tưởng cô hiểu tôi, không thể tin được cô cũng có thể nói ra mấy lời này."
"Tôi......" Tôn An Na trong óc trống rỗng, mình nói cái gì ấy nhỉ, mình chỉ là...... hình như mình đã nói sai rồi.
"Hắn là người tốt, sao cô không lấy hắn làm chồng?"
"Tôi lại không thích hắn." Tôn An Na có chút không yên nhìn nàng ấy, nàng hiểu được ý của Hà Hi. Aish, nàng là thật nói sai rồi. "Tôi sai lầm rồi. Tôi nhận sai, cô giận tôi không sao, tôi tự phạt một ly." Tôn An Na lấy cái chén, đổ đầy bia, một ngụm uống hết.
Thấy Hà Hi không nói chuyện, nàng lại đổ thêm một ly nữa, "Tôi lại tự phạt một ly, uống đến chừng nào cô không tức giận mới thôi."
Kỳ thật Hà Hi đã sớm không giận nữa rồi, nàng cũng không phải ngày đầu tiên nhận thức Tôn An Na, Tôn An Na nói chuyện cũng không tính quá phận, nếu đổi thành người khác, người nọ cũng sẽ nhất định nói như vậy, mi bây giờ còn có cái gì để cò kè mặc cả, có người không ngại chi tiền muốn mi cũng đã tốt lắm rồi.
Không gật đầu, nhưng thật ra nàng cũng không kén chọn là mấy.
Hừ. Hà Hi cũng uống một chút rượu, thần kinh buộc chặt dưới tác dụng của cồn thả lỏng một chút, Tôn An Na lại mở ra một bình khác......
Tôn An Na biết nói đủ loại ý tứ, dù là hạ lưu hay cao thượng, nàng giống như đều biết tất cả, tất cả đều trải qua rồi, làm cho Hà Hi cười đến nghiêng ngã, hai người ngay tại phòng nhỏ cười to, cười đủ liền uống, uống xong lại tiếp tục nói.
Tôn An Na tửu lượng tốt, nàng uống nhiều lắm, uống hơn cả Hà Hi, nhưng nàng nhìn khá tỉnh táo, lại nói lời không rõ ràng, nàng nâng cằm, ánh mắt bán mị, thẳng tắp nhìn Hà Hi, nụ cười mang theo say khướt, nói: "Cô có biết, người khi uống rượu, liền rất dễ làm loạn."
Uống rượu, đó chỉ là lấy cớ, loạn, mới là mục đích chính, nếu say đến rối loạn, phỏng chừng đó chỉ có thể là người chết. Tiếp sau cảm giác say lại làm loạn có mục đích, mới là thật.
"Tôi còn không có say." Hà Hi lắc đầu, nàng nói:"Tôi không dễ dàng say như vậy."
"Kia không có việc gì, tiếp tục uống đi." Tôn An Na nâng cốc rót đầy rồi đặt trước mặt nàng ấy, bia mà thôi, uống chỉ biết no, sẽ không say, đối với nàng mà nói là như thế.
Hà Hi bảo trì biểu tình lăng lăng:"Cô chuốt say tôi, muốn 'làm' à?"
"Thì 'làm' đi." Tay Tôn An Na vươn qua cái bàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng vào mặt của người kia, nàng nói,"Cô nói xem, muốn làm thế nào để cho cô biết, tôi nghĩ muốn cô."
Hà Hi nhẹ nhàng lắc đầu, "Cô giống như từng nói qua cô đối với nữ nhân không có hứng thú mà."
Tôn An Na nói: "Tôi đúng là có nói qua a, nhưng nó có quan hệ gì đâu, có hứng thú hay không phải thử mới biết được."
"Cô......".
Tôn An Na ở phía sau như đột ngột từ mặt đất mọc lên, nàng chuẩn xác không chút sai lầm cầm lấy cổ tay Hà Hi, mang người đi nhanh ra ngoài, "Lại thử xem đi. Cô nói vậy cũng không phải không có quan hệ, bất quá cô đừng để người khác nhìn đến, tôi không sợ mất mặt, tôi chỉ sợ người khác nhìn thấy cô......" Nói xong, theo men rượu nấc lên một cái, Tôn An Na nói chuyện cũng bị ngắt quãng một chút.
Hà Hi bị nàng kéo chạy, ai biết được Tôn An Na càng chạy càng điên, chạy đến một công viên, Tôn An Na đem người hướng vào lùm cây, ôm lấy người ta cắn lên.
Đúng, chính là hương vị này, chính là loại cảm giác này.
Tôn An Na nghĩ đến lúc ở trong phim trường, những thay đổi hoá học đã phát sinh trên người mình chỉ là ảo giác, hiện tại chứng minh được quả thật nó có tồn tại, thật giống như lúc mới lớn lần đầu tiên chạm vào tư vị cấm, đối với loại chuyện này tò mò muốn chết, chính là khi đó nàng còn biết thẹn thùng, luôn phải cất giấu trong lòng, cho dù nghĩ cũng không chịu nói ra, hiện tại đã không còn nữa, nàng thoải mái nói ra, Hà Hi có thể cự tuyệt, nếu không cự tuyệt chính là nhận.
...
Ngày hôm sau, Tôn An Na và Hà Hi đối diện với khuôn mặt như người chết của chủ nhà. Chủ nhà gào thét nói nguyên nhân cho các nàng nghe. Hai nữ nhân chết bầm này canh đêm hôm khuya khoắc chạy về, lại còn uống đến say khướt, ở ngay cửa nhà bắt đầu ôm hôn lăn lộn, xong xuôi lăn đùng ra ngủ!
Làm hại chủ nhà ở bên trong vẫn luôn chờ các nàng phát triển đến hết khúc sau, đợi cho ngủ hết rồi thì giấc ngủ cũng không được nguyên vẹn nữa, còn phải đứng dậy đắp chăn cho hai người này. Tâm tình của chủ nhà chính là hận không thể lấy bút viết lên trên mặt hai người hai chữ 'cẩu nữ nữ'.
"Là ba chữ." Tôn An Na hảo tâm chỉ ra sai lầm của chủ nhà, thiếu chút nữa bị sát khí của bả giết chết.
Cửa hàng của chủ nhà gian nan khởi bước, phòng nàng bỗng bị các loại đồ tình thú luân hãm, tiện đà lan tràn đến phòng khách, ở phòng khách hoạt động cũng có thể thấy vài sản phẩm nằm vương vãi trên sàn.
Sau ngày diễn xong, Tôn An Na lên kế hoạch để cho mình nghỉ ngơi một bữa, chính là bị chủ nhà không chịu chết tử tế kia - cư nhiên chuyển tiền vào tài khoản của nàng, làm nàng lấy được tiền liền không kiềm chế được, hơn nữa còn gặp điện thoại của Yuki gọi đến, thế là cùng Hà Hi chào hỏi một cái, mượn bao ra cửa.
Hà Hi bị lưu lại, trừ bỏ xem tivi cũng không có chuyện gì làm, trong phòng lại lạnh căm căm, cũng không phải nhà của nàng, thật giống như bị vứt bỏ ở nơi hoang dã. Chỉ mới vài ngày thôi, nàng liền xông vào trong nhà của một người mà thậm chí nàng còn không tính quen thuộc, nàng làm sao có thể kết luận Tôn An Na là có thể dựa vào chứ? Vấn đề này chính nàng cũng nghĩ không ra.
Trong phòng cũng có một người xuất quỷ nhập thần, ngẫu nhiên xuất hiện chính là đi ra rót nước, chỉ nghe thấy tiếng tủ lạnh mở ra, cộng thêm mấy tiếng bước chân không thể nghe thấy rõ.
Chủ nhà lần thứ ba đi ra uống trà, thấy Hà Hi vẫn duy trì tư thế cũ không nhúc nhích, phương hướng vốn có chợt thay đổi, nàng đi đến bên cạnh Hà Hi, hỏi: "Na Na xuất môn, cô không theo ra ngoài sao?"
"Không nghĩ ra ngoài."
"Ồ, cô cũng là trạch nữ à. Bất quá Na Na buổi tối mới trở về lận, tiêu hết tiền xong mới biết về nhà, cổ là không giữ được tiền, có bao nhiêu xài bấy nhiêu."
"Cô giống như thực hiểu biết cô ấy." Hà Hi ngửa đầu nhìn lên.
"Hiểu biết? A phi! Cổ ở chỗ này của tôi lâu như vậy cũng bộc lộ sạch sẽ à...... Cổ có tiền liền đi ra ngoài xài, có đôi khi tiền thuê nhà còn muốn kéo thêm mấy ngày mới giao. Mệt cô ấy còn lời nhiều tiền như vậy, cũng không biết tồn lại một ít."
Chủ nhà thật vất vả mới tìm được một người có thể tâm sự, miệng cùng tay không ngừng hoạt động, có cái gì đều nói với Hà Hi hết, mình có cái gì cần giấu giếm đâu, mấy cái tật xấu của Tôn An Na đều viết rõ ràng ở trên mặt.
Mà đang ở trung tâm thương mại đi dạo phố - Tôn An Na, không khỏi đánh vài cái hắt xì, làm hại Yuki đang ngồi đối diện nàng phải lấy khăn dùng cơm ngăn trở mặt mình, sợ nước miếng của người kia làm hủy lớp make-up tỉ mỉ của mình.
"Cưng xem cưng kìa, thành cái dạng gì đây, thực bẩn." Yuki lạc lạc nói.
Tôn An Na nói: "Có người đang nguyền rủa tui tui có biện pháp gì đâu, đồ này nọ ở trong này nè, tiền đâu? Tiền mặt hay chuyển khoản?"
Yuki bỉu môi, đem tiền đưa qua, Tôn An Na nhận lấy xong mới móc ra một cái túi nhỏ, bên trong còn lộ ra một chút vải ren, Yuki bèn thu vào trong gói hàng hiệu của mình.
Tôn An Na liếc mắt xem nàng, không ủng hộ nói: "Bồ hào phóng chút đi, ai không biết còn tưởng tui đang buôn lậu thuốc phiện."
"Chuyện lần trước còn chưa tính sổ với cưng đâu đó, cưng cư nhiên lâm trận bỏ chạy, hại tui......" Yuki u oán nói.
Việc này đúng là nàng không đúng, nàng cũng không tốt chối từ, chỉ có thể hy vọng đề tài mau chuyển qua. "Chúng ta đều là bạn bè mà, làm đến loại tình huống này nhiều ngượng ngùng a, ha ha."
"Darling của tui hiện tại giống như không hứng thú với tui nữa, tui không cầm được tâm của hắn, chỉ sợ hắn đi tìm vợ bé." Dựa vào người khác nuôi chính là ủy khuất như thế, làm cái gì cũng đều phải lấy kim chủ làm trung tâm, sợ nhất là chính mình già, còn nỗi sợ thứ hai là người bên ngoài càng tuổi trẻ.
Tôn An Na cũng không phải lần đầu tiên nghe nàng oán giận, tự nhiên liền sử dụng 'bỏ qua' đại pháp.
"Có người bạn đưa cho tui xem một bộ phim, nói là hiện tại đang khá hot, là nữ nữ, sao mà tui cứ cảm thấy bên trong có người quen mặt dữ lắm, hình như là......" Yuki hai mắt nhíu lại, bỏ lửng ngay tại chỗ chuyện người nọ giống hệt Tôn An Na ở trước mắt.
Tôn An Na mắt nháy vài cái, nói: "Bồ vừa nói cái gì tui không nghe rõ?"
"Còn giả ngu với tui, tui là đang hỏi cưng, cưng không phải là đang cùng một nữ nhân khác quay phim đồng tính à."
"Đó kêu là LV. Bồ không hiểu........................" Này không phải là không đánh đã khai sao. Yuki chỉ vào nàng, biểu tình như đang nói, mau thừa nhận đi, lão nương đều đã biết rồi.
Tôn An Na gật đầu, nói: "Đều là vì chén cơm thôi."
"Vậy cưng còn nói bạn bè gì nữa, cưng là ghét bỏ tui hả? Na Na, tui mặc kệ, tui cho cưng tiền." Ở trong mắt Tôn An Na, Yuki biến thành một đại quái vật, ánh mắt kia thật muốn đem nàng nuốt vào.
"Ngượng ngùng a, tui có điện thoại, alo, đạo diễn hả, anh bảo tôi có chuyện gì a, công tác à, rồi rồi rồi tôi biết rồi, tôi hiện tại qua liền." Tôn An Na mới mặc kệ Yuki có tin cái cớ của nàng hay không, đứng dậy liền lưu loát bước ngắn chạy vội đi.
Hỗn đản, diễn trò cũng không có thành ý chút nào, di động còn không rung đâu, coi mình là người mù à! Yuki thở phì phò nhìn bóng dáng Tôn An Na rời đi.
Thoát đi Yuki sau, Tôn An Na cũng không có tâm tư đi dạo phố, mang theo trong tay vài gói to về nhà.
Về nhà phát hiện hai người đều đang ngồi ở trong phòng khách, nàng đứng ở huyền quan bị hai người đồng thời nhìn qua, sợ tới mức không biết làm sao.
"Hai người xem tôi làm gì?" Nàng cũng không phải người ngoài hành tinh, mỗi ngày đều gặp, có tất yếu nhìn nhau như vậy sao. Vẫn là thân quần áo trên người nàng có vấn đề?
"Tôn An Na, cô còn nhớ rõ hôm nay là ngày gì đi?" Chủ nhà lên tiếng hỏi.
"Ngàygì? Hôm nay không phải là cuối tuần thứ ba...... ngày giao tiền thuê nhà, ui mẹ ơi, tôicư nhiên quên mất." Tôn An Na lúc này mới nhớ tới, một khi nghĩ tới liền toàn bộ nhảy dựng lên. Giây tiếp theo cả người sẽ không còn chút hơi sức, nàng mang hơi thở mỏng manh nói "Tôi thực sự quên mất chuyện này, hiện tại trên người còn mấy trăm đồng tiền à. Cô làm gì không sớm nhắc nhở tôi!"
"Hừ, bệnh cũ, không có biện pháp. Cô tiếp tục bán mình để trả tiền thuê nhà đi, đến đây, theo tôi trở về phòng, tôi còn có vài món đồ cần cô mặc."
"Tôi đều mệt mỏi cả ngày!"
"Phòng — thuê —".
"Tôi hiện tại liền cởi." Tôn An Na đem mấy thứ vừa mua tùy tiện nhét ngăn tủ, một bên chạy một bên cởi quần áo, mà chờ đợi nàng là một đống lớn quần áo cần nàng mặc.
Chủ nhà phòng rất lớn, một bên là giường, một bên là cái bàn lớn, tablet cùng laptop đồng thời mở ra. Mà bên này là cửa sổ sát đất, chung quanh không có lối ra, bày ra các loại gối ôm, còn có một đống lông vũ, Tôn An Na mặc một kiện áo ngủ màu phấn hồng có lông vũ nằm ở trung tâm gối ôm, dáng người tự nhiên là tốt không cần phải nói, chính là trên mặt đều viết, ôi tôi mệt mỏi quá, giống như có chữ đang chạy.
Chụp mấy tấm cũng không vừa lòng, chủ nhà cầm trong tay camera giá cả không thấp buông xuống, ngồi xổm trước mặt đối diện với nàng, dùng ánh mắt khiển trách nàng.
"Xong chưa vậy hả, tôi mau mệt muốn chết, tôi căn bản cười không nổi mà, hôm nay hãy bỏ qua cho tôi đi." Tôn An Na lăn lộn đầy đất.
"Cầu tôi cũng vô dụng, hoặc là tiền thuê nhà, hoặc là tiếp tục bán rẻ tiếng cười."
"Cô có thể từ bên cạnh cô ấy chụp qua, làm cho cô ấy hơi nghiêng mặt qua một chút......" Người nói chuyện là Hà Hi, hai người đồng thời quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
Hà Hi đứng ở cửa, gặp hai người đều là phản ứng này, cũng trở nên xấu hổ lên, nói: "Tôi chỉ là tò mò tiến vào nhìn một chút." Nàng suy nghĩ mình có phải không nên đến hay không.
Chủ nhà nghĩ nghĩ, đem Hà Hi kéo vào,"Cô nói vậy giống như có một chút đúng, tôi không học qua chụp ảnh, chính là cầm camera tùy tiện chụp thôi, cô dạy tôi, được không?"
"Tôi chỉ biết bày ra tư thế như thế nào sẽ ăn ảnh, cái này, tôi cũng không biết." Hà Hi thành khẩn trả lời.
Cứ như vậy cũng đủ rồi, nhờ nàng chỉ điểm vài câu, chụp hình ra cũng không đông cứng như lúc đầu, còn có chút mỹ cảm gì đó.
Tôn An Na mặt ghé vào gối ôm, bảo trì mười mấy phút không nhúc nhích, nếu không phải lưng của nàng còn có động tĩnh thì khả năng cao sẽ nghĩ đến nàng đang gặp bất hạnh.
Chủ nhà bất đắc dĩ thở dài, thu hồi camera, nói: "Tôi đoán, cổ ngủ rồi."
Người mẫu không kính nghiệp như vậy, thực nên bị trừ tiền lương.
_________________________
Editor: Bận quá à, gặp chương này lại dài. Khi nào mình rảnh sẽ update nhe~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...