Phạm Kiến!
Sở Vũ vừa nhìn đã nhận ra ngay!
Cái anh chàng đang vểnh mông lục đồ ở đó chính là cái tên mập chết tiệt mưu hại hắn một lần đó!
Lúc này, Phạm Kiến vừa hay tìm được một món đồ vật, đang dùng sức kéo nó ra từ trong đất. Phía trên món đồ đó dính đầy bùn đất nhưng Sở Vũ vẫn có thể nhận ra ngay đó hình như là một lò đan!
Hình dáng lò đan giống hình cái đỉnh, ba chân hai tai, nếu tính cả chân thì cao tầm hai thước, đường kính tầm một thước rưỡi.
Bởi vì bị dính bùn đất nên rất dơ dáy, không nhìn rõ hình dáng vốn có.
Nhưng đồ vật có thể bảo tồn từ thượng cổ đến hôm nay thì hầu như không thể là phẩm chất tầm thường!
Tuy nhiên, thứ đồ phẩm chất thấp hơn một chút thì sớm đã mờ nhạt theo năm tháng.
Vì vậy sau khi Phạm Kiến tìm được lò đan này thì lập tức không nhịn nổi mà cười như điên.
“Ha ha ha ha, quả nhiên bị ta tìm được rồi! Tiên Hạc Lô... ha ha ha ha, thần khí đó!” Hắn đang cười điên cuồng nhưng vẫn không quên tìm kiếm xung quanh, dáng vẻ cẩn thận thận trọng.
Sở Vũ lạnh lùng nhìn tên mập cười như điên đó, sau đó thấy hắn hai tay có hơi run run, cẩn thận gạt đi bùn đất ở phía trên lò đan.
Sở Vũ có thể nhìn thấy rõ, phần được gạt đi bùn đất của lò đan rất là sáng bóng!
Cũng có thể nói rằng những bùn đất này trên thực tế không hề thật sự dính lên lò đan!
Bảo khí tự làm sạch!
Sở Vũ nhanh chóng nghĩ đến câu nói này, trong lòng bỗng nhiên nóng lên!
Hắn từng đọc trên một bộ sách cổ, giới thiệu về pháp khí cao cấp trong thời đại tu chân thượng cổ.
Một câu trong đó mà hắn vẫn nhớ rất rõ: Bảo khí, tự làm sạch!
Càng là pháp khí cực phẩm thì càng đầy linh khí, dù chôn sâu trong đất lâu hàng ngàn hàng vạn hàng triệu năm thì khi gạt đi lớp bùn cát phủ lên đó vẫn sẽ vô cùng sáng bóng!
Còn pháp khí có thể được gọi là bảo khí, ít nhất cũng là vượt qua cấp Tiên Thiên!
Ở thời đại bây giờ, pháp khí Tiên Thiên đều có thể gọi là bảo vật, vượt qua cấp Tiên Thiên... ít nhất có thể xứng với hai chữ “vật báu” rồi.
Rất hiển nhiên, thứ mà cái tên mập chết tiệt đó đào ra chính là một món vật báu thật sự!
Chả trách hắn lại hưng phấn đến như vậy?
Sở Vũ không vội ra tay với Phạm Kiến, bởi vì hắn biết rất rõ rằng cảnh giới của tên đó cực cao!
Trên người hắn ta chắc chắn mang theo pháp khí hoặc phù triện che giấu khí tức, người ngoài rất khó nhận ra được thực lực thật sự của hắn ta.
Trước đây khi Phạm Kiến chui vào kết giới, Sở Vũ mở con mắt dọc nhìn hắn ta một cái, mười hai chính kinh của tên khốn này đã đả thông đến sáu đường rưỡi rồi!
Nói cách khác, tên mập chết tiệt này là một thiên kiêu thông mạch cảnh lục đoạn thật sự!
Nếu không phải lúc đó Sở Vũ nhìn hắn một cái thì nói không chừng thật sự đã bị hắn gài bẫy.
Nghĩ xem, một võ giả hai mươi bảy hai tám tuổi, thông mạch cảnh lục đoạn ở thời đại hiện giờ tuyệt đối là thiên kiêu thật sự!
Người như vậy dù tính cách có đê tiện như thế nào đi nữa thì trong cốt cách sao có thể không có sự kiêu ngạo thuộc về chính mình chứ?
Vì vậy từ lúc đó trở đi, Sở Vũ đã cảm thấy không đúng.
Sự thực chứng minh, tên mập chết tiệt này quả nhiên là muốn gài bẫy hắn.
Thậm chí theo Sở Vũ thấy thì tên khốn này không những là một người đang gài bẫy hắn mà những người tự đánh giá mình quá cao khác tám chín phần cũng bị hắn lừa rồi!
Nếu không một cao thủ trẻ tuổi thông mạch cảnh lục đoạn trung kỳ thì ai dám dễ dàng coi thường?
Sở Vũ ẩn trốn trong bóng tối, nhìn Phạm Kiến không ngừng lau chùi lò đan trong tay.
Thể tích của lò đan đó tuy không tính là nhỏ nhưng hình như rất nhẹ, trong tay của tên mập lại tựa như lông vũ vậy.
Chuyển qua chuyển lại, rất nhanh đã được hắn ta lau sạch tất cả bùn đất cát bụi đất bên trên.
Trên thực tế cũng không cần hắn cố gắng lau chùi, bởi vì những bụi đất bùn cát đó căn bản không thật sự dính trên lò đan.
Sau khi được làm sạch thì lò đan cuối cùng đã lộ ra diện mạo vốn có.
Toàn thân lò đan đen thui, vô cùng cổ xưa, lấp lánh ánh kim loại nhè nhẹ, ở hướng của Sở Vũ có thể nhìn thấy bên trên lò đan có điêu khắc tiên hạc.
Tiên hạc đó sống động như thật, dường như có thể giương cánh bay ra khỏi lò đan bất cứ lúc nào!
Hai tay Phạm Kiến ôm lấy Tiên Hạc Lô, vẻ mặt say mê và thỏa mãn.
Chính vào lúc này, đột nhiên từ bên cạnh bắn ra một luồng sáng, trực tiếp bắn về phía Phạm Kiến!
Phạm Kiến đang ôm Tiên Hạc Lô thất kinh sợ hãi, theo bản năng dùng Tiên Hạc Lô đỡ lấy.
Đùng!
Một tiếng vang lớn!
Đinh tai nhức óc!
Ngay cả Sở Vũ đứng cách rất xa cũng cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đang quay cuồng, ngực khó chịu!
Vẻ mặt hắn chấn động nhìn về bên đó.
Phạm Kiến lập tức bị đánh bay ra, trên không trung phun ra ngụm máu tươi lớn.
Rớt mạnh lên một vùng đổ nát cách đó mấy chục mét.
Sở Vũ vẫn luôn mở con mắt dọc ở giữa trán, có thể nhìn thấy rõ nơi Phạm Kiến rớt xuống có tà khí và sát khí quấn quanh.
Khi những khí đó muốn áp sát trong thân thể của Phạm Kiến thì có một lớp phòng ngự tạo thành từ luồng năng lượng nhẹ, chặn tất cả những khí đó lại!
Trên người cái tên này còn có bảo vật khác, lại có thể chặn lại những tà khí và sát khí ở đây.
Quả nhiên là kẻ có lai lịch!
Tuy nhiên, việc khiến Sở Vũ có hơi kinh hãi là một cường giả thông mạch cảnh lục đoạn lại bị một luồng sáng đánh trọng thương?
Hắn nhìn cái Tiên Hạc Lô đó rơi trên đất, hình như không có chút tổn thương nào.
Vừa nãy nếu không phải Tiên Hạc Lô này thay Phạm Kiến đỡ một đòn thì luồng sáng đó tám chín phần có thể đánh ra một cái lỗ trên thân thể hắn ta!
Phạm Kiến nằm ở đó phát ra tiếng rên đau đớn, đồng thời tức giận mắng: “Tên khốn kiếp nào dám đánh lén lão tử vậy? Mẹ kiếp... đừng để lão tử nhìn thấy mày, nếu không sẽ khiến mày cầu sống không được, cầu chết không xong!”
Sở Vũ ẩn nấp ở đó, một đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào nơi vừa nãy bắn ra tia sáng, đối phương sau một đòn đánh trúng thì lại không ló ra ngay liền.
Điều này khiến Sở Vũ không thể không bội phục lòng dạ của người này, đúng là rất thâm sâu, rất có khả năng nhẫn nhịn.
Lúc này, Phạm Kiến lớn tiếng mắng chửi: “Mẹ mày, có gan đánh lén mà không dám ló ra gặp ta ư? Đồ khốn, đừng để ông mập nhà mày biết là ai đánh lén, nếu không tuyệt đối sẽ không tha cho mày đâu! Mau ra đi! Mày có ra không hả? Ông mập đây đã không xong rồi, lẽ nào mày vẫn không dám cút ra để ông đây nhìn xem mày là quỷ nhỏ phương nào ư?”
“Ha ha, Phạm Kiến, cái tên mập mày cũng thật là đê tiện. Không ngờ mày lại ẩn náu kỹ như vậy, càng không ngờ trên tay mày lại có bản đồ ở đây.”
Cùng với giọng nói đó, từ bên đó có một bóng người đi ra.
Sở Vũ nghe giọng nói đó thì cảm thấy rất quen tai, đến khi nhìn thấy thì lập tức bừng tỉnh.
Ngô Đông!
Ngô Đông của Ngô gia Thanh Hải!
Hắn ta trước đây từng xỉ nhục Sở Vũ ở trong buổi tiệc rượu ở Long Thành, còn muốn cưỡng ép mang Sở Tiếu Tiếu đi.
Cuối cùng bị Sở Thiên Hùng dùng Thái Thanh dọa sợ bỏ đi.
Hắn ta xuất hiện ở đây quả thực khiến Sở Vũ có hơi bất ngờ.
Bởi vì Ngô Đông ở trong đám người đó được coi là một người có cảnh giới khá thấp!
Phạm Kiến lúc đó là lừa Sở Vũ, nói hắn là xung huyệt cảnh bát đoạn. Nhưng Ngô Đông này lại là một võ giả xung huyệt cảnh chính cống.
Một võ giả xung huyệt cảnh mà cũng chạy đến đây? Hơn nữa còn không bị tổn thương gì cả?
Sở Vũ tuy cũng là xung huyệt cảnh, nhưng hắn trước giờ không coi mình là võ giả xung huyệt bình thường.
Nhìn thấy Ngô Đông ở đây thực sự khiến Sở Vũ cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Xem ra, trong thị tộc cổ xưa quả thực cũng tồn tại một số truyền thừa lợi hại và... pháp khí lớn mạnh!
Phạm Kiến nhìn thấy Ngô Đông thì cũng ngẩn ra, sau đó lập tức cười lạnh: “Mày có phải cảm thấy tao không có người thay thế để đối phó với mày?”
Ngô Đông đi ra từ bên đó, đi đến trước Tiên Hạc Lô rồi dừng lại, nói nhạt: “Tiên Hạc Lô, Tiên Hạc Đan Kinh... mười lò đan lớn thượng cổ, mười đan sách lớn. Loại bảo vật này phải là người có đức mới có thể sở hữu.”
Phạm Kiến ngẩn người: “Mày đã có được Tiên Hạc Đan Kinh?”
Ngô Đông không trả lời mà nhìn Phạm Kiến với vẻ cười lạnh: “Mày chẳng qua chỉ là một kẻ vô sỉ, không xứng sở hữu vật báu.”
Phạm Kiến cũng cười lạnh: “Tên khốn, thật không ngờ mày cũng ẩn náu kỹ thật, nhưng mà một tên giun dế xung huyệt cảnh như mày thật sự cho rằng có thể đối kháng với tao?”
“Trong tình huống bình thường thì không thể, nhưng hiện giờ mày đã bị trọng thương. Không thể không nói, mày đùa giả giả thật thật cũng cao siêu lắm, suýt chút nữa đã dọa được tao rồi. Tiếc là mày đã gặp phải nó!”
Ngô Đông nói rồi, giơ lên một món pháp khí trong tay.
Đó là một chiếc nỏ cầm tay nhỏ, kích thước bằng bàn tay, nhưng lại không có nỏ tiễn. Luồng tia sáng vừa nãy chính là bắn ra từ trong chiếc nỏ cầm tay này.
“Kinh Thần Nỏ?” Trên gương mặt béo tròn đó của Phạm Kiến lộ ra mấy phần kinh hãi.
Ngô Đông nhe răng cười: “Mày cũng rất có kiến thức đó, không hổ là đệ tử đích truyền chủ chốt của Đạo Môn.”
Sắc mặt của Phạm Kiến cuối cùng trở nên nghiêm túc: “Không ngờ mày biết cũng nhiều thật.”
“Nhiều hơn mày tưởng một chút.” Ngô Đông nói.
Trên mặt Phạm Kiến có hơi nhợt nhạt, hầu như không nhìn thấy sắc hồng, thương thế của hắn quả thực có hơi nghiêm trọng.
Kinh Thần Nỏ đã vượt qua pháp khí Tiên Thiên, uy lực lớn mạnh vô cùng. Vừa nãy hắn ta có thể may mắn giữ lại một mạng vẫn là nhờ vào Tiên Hạc Lô.
Ánh mắt Phạm Kiến lấp lánh, nhìn Ngô Đông: “Tiên Hạc Lô thuộc về mày, tao có thể lấy cha mẹ tao ra thề, sau này tuyệt đối sẽ không báo thù mày! Mày đã biết thân phận của tao, nếu thật sự dám giết tao thì mày sẽ hối hận.”
“Dùng cha mẹ mày để thề? Tên mập chết tiệt, trong toàn bộ tổ chức ai không biết mày là tên chuyên hại người khác? Tên của cha mẹ mày sớm đã bị mày chà đạp vô số lần rồi nhỉ?” Ngô Đông cười nhạt.
“Vậy mày muốn thế nào?” Giữa trán Phạm Kiến lóe qua một lớp sát khí.
Hắn đường đường là thiên kiêu trẻ tuổi thông mạch cảnh lục đoạn trung kỳ, sợ hãi thì sợ hãi nhưng sự kiêu ngạo coi thường mọi người trong cốt cách lại không hề ít đi chút nào.
Bị một võ giả xung huyệt cảnh như Ngô Đông châm biếm thì hắn cũng không chịu được.
“Giết mày!”
“Với chút bản lĩnh đó của mày mà còn có thể phát động Kinh Thần Nỏ lần nữa ư?” Phạm Kiến vẻ mặt coi thường.
“Tao còn có kiếm!” Ngô Đông nói nhạt, rút ra từ trên người một thanh kiếm cổ bằng đồng.
Sở Vũ ở phía xa vừa nhìn, thấy cũng xấp xỉ như hai thanh kiếm trên người mình thì nói thầm quả nhiên là đồ được sản xuất với số lượng lớn...
“Vẫn có thể giết được mày!” Trong mắt Ngô Đông lóe qua một tia lạnh lùng nghiêm nghị.
Hắn ta quá rõ hậu quả nếu gây sự với loại người như Phạm Kiến, vì vậy từ lúc bắt đầu, khoảnh khắc Phạm Kiến dùng Tiên Hạc Lô may mắn toàn mạng thì hắn ta đã không định bỏ qua cho tên mập này!
Mắt thấy Ngô Đông xách kiếm đồng từng bước đi tới, Phạm Kiến không nhịn nổi gào lớn tiếng: “Tống huynh, Tống đại ca, Tống gia gia, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, anh cứu tôi một mạng đi, tôi dùng linh hồn tôi để thề sau này mãi mãi xem anh là tiểu đệ, nếu phản bội anh thì tôi sẽ bị trời đánh năm đạo thiên lôi!”
Trên mặt Ngô Đông lập tức lộ ra vẻ hồ nghi rồi nhìn xung quanh.
Hắn ta dĩ nhiên biết Tống huynh đó là ai, trước khi tiến vào đây thì hắn ta thậm chí còn muốn tìm cơ hội giết người đó!
Sở Vũ ẩn náu ở bên đó, không chút động lòng.
Tên mập chết tiệt này không phải là kẻ mặt dày bình thường, lời thề của hắn có quỷ mới tin.
“Tống tổ tông, tôi sai rồi, tôi thật sự đã biết sai rồi, anh cứu tôi một mạng đi, tôi dùng linh hồn hiến tế nhận anh làm chúa, đồng thời nói với anh một bí mật to lớn! Cầu xin anh đó, mạng người quan trọng mà... Ôi chao, anh còn không cứu tôi thì bí mật đó sẽ vĩnh viễn không có ai biết nữa! Tôi dùng anh hai để thề, nếu tôi nói dối thì anh hai tôi từ đây sẽ không ngóc lên được! Chậc chậc chậc chậc, cứu mạng với lão Tống!”
Phạm Kiến ở đó hét loạn giống như bị điên vậy.
Ngô Đông lại có hơi do dự, tinh thần hắn ta tập trung cao độ, muốn biết tên mập này rốt cuộc có phải đang phô trương thanh thế hay không.
Vèo!
Một bóng người đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Ngô Đông.
Tốc độ đó nhanh đến không thể tưởng tượng nổi!
Giống như một luồng sáng!
Ngô Đông ra sức truyền sức mạnh đang có vào trong Kinh Thần Nỏ, khoảnh khắc muốn bắn về phía sau lưng.
Hai thanh kiếm ngắn bằng đồng sắc nhọn từ sau lưng đâm xuyên thân hình hắn ta, sau đó nhô ra từ trước ngực.
Ngô Đông cúi đầu, vẻ mặt không dám tin.
Một tiếng á, phun ra một ngụm máu tươi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...