Sau khi về đến nhà Sở Vũ phát hiện tên gián điệp không có nhà, không biết chạy đi đâu rồi. Tên đó rất tinh ranh nên Sở Vũ cũng không lo nó sẽ chịu thiệt thòi.
Sau đó anh đến căn biệt thự của Tiểu Nguyệt, vừa giơ tay lên chưa kịp gõ cửa thì cửa nhà bên đó đã mở ra rồi.
Dưới ánh trăng, một khuôn mặt xinh đẹp tựa như búp bê sứ xuất hiện trước mặt Sở Vũ.
Tiểu Nguyệt mặc một bộ đồ ở nhà hình hoạt hình, tóc dài chấm vai, trong đôi mắt lộ ra chút ngỡ ngàng: “Anh có việc gì không?”
“Giải quyết việc của cô.” Sở Vũ nói.
Trên mặt Tiểu Nguyệt lộ ra một vẻ ngạc nhiên, lập tức ở đáy mắt lóe lên tia vui mừng: “Thật ư?’
“Giả đấy, đi đây.” Sở Vũ quay người định đi.
“Không được đi!” Tiểu Nguyệt tức tối nhìn Sở Vũ: “Con người anh sao có thể như vậy?”
“Tôi làm sao?” Sở Vũ nhếch mép nhìn Tiểu Nguyệt, tính cách nha đầu này tràn đầy sự bướng bỉnh, rõ ràng là cầu xin người ta mà lại có thể làm ra một bộ dạng lạnh lùng cao ngạo.
“Công tử, tôi sai rồi, xin anh giúp tôi.” Tiểu Nguyệt vẻ mặt không cam chịu, bĩu môi nói.
Sở Vũ nói thầm thật không dễ gì, đã nhiều ngày như vậy rồi đây mới là lần đầu tiên gọi mình là công tử.
Cười thầm trong lòng nhưng trên mặt lại nói với vẻ nhẹ nhàng: “Được rồi, chuyện to tát gì đâu. Với lại cũng không cần gọi là công tử gì đâu, cứ thấy kỳ kỳ, gọi một tiếng anh là được rồi.”
Tiểu Nguyệt cảm thấy bất lực, luôn cảm thấy Sở Vũ đang trêu đùa cô.
Sở Vũ bước qua cạnh cô rồi đi vào, nói: “Còn ngẩn ra đó làm gì, hãy theo tôi vào đây.”
“…” - Tiểu Nguyệt nhìn Sở Vũ đi vào với vẻ mặt không nói nên lời, có hơi giống với cái túi trút giận.
“Vào phòng đi.” - Sở Vũ chỉ vào căn phòng ngủ.
Tiểu Nguyệt lập tức nhìn Sở Vũ với vẻ mặt cảnh giác.
Sở Vũ nhìn Tiểu Nguyệt không chút biểu cảm: “Nghĩ cái gì thế? Cô định giải quyết vấn đề của cô ở đây ư?”
Tiểu Nguyệt hít mạnh một hơi, muốn nói gì đó uy hiếp cái tên đáng ghét này nhưng lại sợ nói xong thì hắn lại quay lưng bỏ đi.
Năng lực của Sở Vũ người khác có thể không biết rõ nhưng cô và tên gián điệp lại rõ hơn ai hết.
Hai người Sở Thiên Cường và Sở Thiên Thắng trong thời gian ngắn đã nâng cấp lên một cảnh giới lớn. Việc này nếu truyền ra ngoài thì e rằng sẽ trực tiếp làm bùng nổ dư luận.
Hơn nữa chắc là sẽ không có ai tin việc này.
Nhưng đó lại là sự thật.
Tiểu Nguyệt không nói lời nào, đi vào phòng ngủ.
“Nằm xuống.” Sở Vũ nói.
Tiểu Nguyệt nhìn Sở Vũ xa xăm, không nói gì rồi ngoan ngoãn nằm xuống.
Chẳng qua là hô hấp có chút dồn dập, sắc mặt hơi ửng hồng.
Nhìn bộ dạng đó của cô ấy, Sở Vũ chỉ nghĩ đến bốn chữ - Vô cùng xinh đẹp!
Ngay sau đó lắc lắc đầu, muốn hất đi vẻ kiều diễm đó trong đầu.
Đã nhiều ngày vậy rồi, cũng nên giúp nha đầu này giải quyết vấn đề của cô ấy rồi.
Tuy đến hiện tại Sở Vũ không thể xác định thân phận của Tiểu Nguyệt, nhưng rất dễ nhận thấy lai lịch của cô ấy sẽ không quá đơn giản.
Đặc biệt rất nhiều dấu vết có thể chứng tỏ, hôm đó chính là vì lực lượng sau lưng Tiểu Nguyệt không ra tay nên Sở gia mới dễ dàng trục xuất Tạ gia ra khỏi Yến Kinh như vậy.
Việc này, tuy trước giờ Tiểu Nguyệt chưa nhắc đến nhưng suy cho cùng vẫn coi như đã nợ cô ấy một ân huệ.
Vả lại tiếp theo Sở Vũ còn có rất nhiều việc muốn làm, hắn cũng không muốn quá nhiều người biết. Nhanh chóng giải quyết phiền phức trên người Tiểu Nguyệt rồi tống cô ấy đi.
Còn việc nói làm thị nữ gì đó thì chẳng qua là một câu nói đùa thôi, Sở Vũ vốn dĩ không xem là thật.
Vấn đề trên người Tiểu Nguyệt nếu nói lớn thì không lớn, kinh mạch huyệt đạo trên người cô ấy không giống với người bình thường. Rồi khi cô ấy tu luyện thì không biết vì nguyên nhân gì mà đã luyện sai phương hướng.
Huyệt đạo mà cô ấy vẫn luôn xung kích nằm ở ngực, ở chỗ đó vì bị cô ấy xung kích một thời gian dài nên đã hình thành nội thương.
Tích tụ lượng lớn sức mạnh ở đó.
Huyệt đạo chỗ đó đã giống như một túi thuốc nổ vậy!
Nếu tiếp tục xung kích thì tám chín mươi phần trăm sẽ khiến sức mạnh ở đó bị nổ tung. Nếu vậy thì Tiểu Nguyệt cũng sẽ chết mà không có chỗ chôn.
Cả người đều sẽ bị luồng sức mạnh đó làm cho nổ tung tóe!
Rất dễ thấy, Tiểu Nguyệt đã biết việc này. Vậy nên dứt khoát dừng tu luyện, nhập thế đến trong thế tục hồng trần và thông qua trà đạo tu tâm dưỡng tánh.
Trên thực tế, huyệt đạo tiếp theo mà Tiểu Nguyệt cần xung kích lại là ở trên bàn chân!
Sở Vũ có tâm pháp thí thiên, lại có con mắt dọc giữa trán nên không cần bất kỳ công pháp nào khác thì vẫn có thể biết nên xung kích huyệt đạo nào.
Nhưng người khác lại không có loại năng lực này, họ đều dựa vào công pháp để tu luyện từng huyệt đạo một.
“Kinh mạch huyệt đạo của cô khác với người thường.” Sở Vũ nhìn Tiểu Nguyệt đang nằm ở đó, nhẹ nhàng nói.
“Tôi không phải là người.” Tiểu Nguyệt nói với vẻ mặt bình tĩnh.
“…” Khóe miệng Sở Vũ giật giật, mặt có hơi bất ngờ.
“Nói chính xác hơn thì tôi không hoàn toàn là người, tôi đến từ Thanh Khâu.” Tiểu Nguyệt không nhìn Sở Vũ, nằm ở đó nói.
“Thanh Khâu? Cô là…” Trên mặt Sở Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Tôi là Hồ Tộc, nói chính xác thì tôi là đứa con mà Hồ Tộc và Nhân Tộc sinh ra.” Tiểu Nguyệt bình tĩnh nói.
“Thảo nào lại xinh đẹp như vậy.” Sở Vũ lẩm bẩm một câu.
Nhưng trong lòng lại khó mà bình tĩnh được.
Nói thầm chả trách nha đầu này lại tách rời như vậy, thì ra là đến từ nơi đó.
Thanh Khâu Quốc danh tiếng lẫy lừng mà!
Hắn nhớ đến ghi chép về Thanh Khâu Quốc trong Sơn Hải Kinh: Lại đi về phía đông ba trăm dặm có ngọn núi Thanh Khâu, phía nam núi này có nhiều ngọc thạch, phía bắc có nhiều thanh hoạch. Trong núi có loài thú, hình dạng như con cáo có chín đuôi, tiếng kêu như tiếng của trẻ con, ăn thịt người, người nào ăn thịt nó thì sẽ không bị nhiễm tà khí. Có loài chim hình dạng như chim trĩ, âm thanh phát ra giống tiếng người mắng chửi, tên gọi là Quán Quán, mang nó bên người thì không bị mê hoặc. Sông Anh bắt nguồn từ núi này, sau đó hướng về phía nam chảy vào đầm Tức Dực. Trong sông có nhiều Xích Nhu, hình dạng như cá nhưng có mặt người, tiếng kêu như Uyên Ương, ăn thịt nó sẽ không bị ghẻ chốc…
Về Thanh Khâu Quốc, trong lịch sử Hoa Hạ cũng có khá nhiều ghi chép.
Ví dụ như đại văn hào Âu Dương Tuần đã từng viết trong “Nghệ Văn Loại Tụ”: Hà Đồ viết rằng lúc bạch đế sinh đã gửi bạch hồ đến; Chu Thư viết lúc trở thành vua, Thanh Khâu hiến tặng cáo chín đuôi.
Truyền thuyết về Thanh Khâu Quốc lại càng rất nhiều, trong đó nổi tiếng nhất chính là Tô Đát Kỷ của triều nhà Thương, theo truyền thuyết thì cô ta xuất thân từ Thanh Khâu.
Còn có Bồ Tùng Linh viết ra Liêu Trai Chí Dị, nghe nói ông ấy có quan hệ mật thiết với nhiều Hồ Tộc của Thanh Khâu.
Sở Vũ nhìn Tiểu Nguyệt: “Vậy có phải nên gọi cô là Hồ Tiểu Nguyệt không?”
Trong mắt Tiểu Nguyệt đang nằm đó lóe lên một chút ảm đạm nhẹ: “Tôi là hậu duệ của cáo và người nên không có tư cách theo họ Hồ, trừ phi…”
“Trừ phi gì?” Sở Vũ hỏi.
“Trừ phi tôi có thể bước vào cảnh giới Tiên Thiên.” Tiểu Nguyệt nói: “Như vậy thì tôi có tư cách đó rồi.”
“Cảnh giới Tiên Thiên, có hơi xa vời. Thần tiên lục địa rồi.”
Sở Vũ nói rồi nhìn Tiểu Nguyệt: “Chả trách cô lại xuất hiện tình trạng này, Thanh Khâu ngày nay… phần lớn đều là Nhân Tộc rồi nhỉ? Cái mà cô tu luyện… chắc cũng là công pháp của loài người, đúng không?”
“Sao anh biết?” Mắt Tiểu Nguyệt chớp chớp, nhìn Sở Vũ: “Thanh Khâu không có loài người thuần túy, nhưng… cái tôi tu luyện quả thực là công pháp của loài người. Tuy nhiên người khác tu luyện không có vấn đề gì, tại sao tôi lại?”
“Bởi vì kinh mạch của cô càng giống với… cáo hơn.” Sở Vũ nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Tiểu Nguyệt giống như bị kinh ngạc đến đờ ra, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng được, cô nói lẩm bẩm: “Sao có thể chứ? Về huyết mạch nếu càng giống với Hồ Tộc thì nên là thiên tài tuyệt thế mới phải, nhưng tôi…”
“Huyết mạch có gần giống hay không thì tôi nhìn không ra nhưng kinh mạch của cô… lại là vô cùng giống.”
“Với lại sao cô biết mình không phải thiên tài tuyệt thế?” Sở Vũ cười rồi nói: “Giải quyết xong vấn đề hiện tại này của cô thì cô chính là một thiên tài tuyệt thế!”
Cảnh giới của Tiểu Nguyệt không thể ẩn giấu trước mặt Sở Vũ. Nha đầu này vậy mà có tu vi xung huyệt cảnh thất đoạn!
Cô ấy trước giờ không dùng đến võ công cũng có liên quan đến bệnh tật trong cơ thể.
“Thật sự có thể giải quyết sao?” Trên khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng của Tiểu Nguyệt cũng lộ ra một tia căng thẳng.
“Yên tâm đi.” Sở Vũ nói: “Nhưng cần cô phối hợp, lát nữa lúc tôi bảo cô vận công thì cô không cần sợ, cứ làm theo lời tôi nói là được.”
“Vâng, được.” Tiểu Nguyệt đáp nhỏ tiếng.
Sau đó, tay của Sở Vũ nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay của Tiểu Nguyệt.
Thân thể Tiểu Nguyệt hơi đơ lại, sắc mặt trở nên ửng đỏ hơn nhưng không làm ra hành động phản kháng.
Tiếp đó, Tiểu Nguyệt cảm thấy có một luồng nóng bỏng xuôi theo cổ tay nhanh chóng di chuyển trong cơ thể cô.
Đó là một trải nghiệm mà cô chưa từng trải qua, cô không nhịn nỗi mà rên lên một tiếng rồi ngay lập tức ngậm miệng lại, cả khuôn mặt đều đỏ lựng.
Cảm thấy bản thân quả thật là mất mặt quá rồi.
“Ngưng thần tịnh khí.” Sở Vũ trầm giọng nhắc nhở.
Việc này tuyệt đối không thể qua loa được, đặc biệt với tình hình của Tiểu Nguyệt thì lại càng đặc biệt.
Sở Vũ bắt đầu liên tục sắp xếp lại sức mạnh tích tụ gần chỗ huyệt đạo trước ngực của Tiểu Nguyệt. Hắn cẩn thận dẫn dắt những sức mạnh đó, không ngừng di chuyển đến huyệt đạo dưới chân cô ấy.
“Bắt đầu vận hành công pháp.” Sở Vũ nói.
Tiểu Nguyệt không do dự, trực tiếp bắt đầu vận hành công pháp. Cô hiện giờ cũng chỉ có thể chọn tin tưởng Sở Vũ, nếu không đời này cô sẽ không có bất kỳ khả năng đột phá nào nữa.
Ngay đến cả tính mạng cũng không dám bảo đảm!
Bởi vì cái chỗ giống như túi thuốc nổ đó không phải nói không dùng đến sức mạnh thì có thể không sao.
Rất nhiều lúc tâm trạng đặc biệt kích động thì cũng có thể khiến nó nổ.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Tiểu Nguyệt học trà đạo.
Bước vào thế tục hồng trần, về danh nghĩa là để lịch luyện nhưng trên thực tế cũng là vì Thanh Khâu bên đó không có đối sách tốt nên hi vọng Tiểu Nguyệt có thể lịch luyện một phen trong thế tục, để tâm tính trở nên lớn mạnh hơn.
Nói tóm lại đều là vì giữ mạng mà thôi.
Vậy nên Tiểu Nguyệt hôm đó mới bị một câu nói của Sở Vũ mà đi theo hắn. Bởi vì ngoại trừ người của Thanh Khâu ra thì Sở Vũ là người đầu tiên nhìn ra cô có vấn đề!
Theo sự dẫn dắt của Sở Vũ, cộng thêm Tiểu Nguyệt không ngừng vận hành công pháp, nhiều sức mạnh tích tụ trước ngực cô ấy bắt đầu không ngừng xung kích qua huyệt đạo dưới chân đó.
Trên đầu Sở Vũ mồ hôi tuôn như mưa, trên người sớm đã bị mồ hôi làm ướt đẫm nhưng anh vẫn ngồi bên cạnh giường cứ như một bức điêu tượng, không hề nhúc nhích.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, trên người Tiểu Nguyệt bỗng nhiên bùng phát ra một luồng sóng sức mạnh mãnh liệt.
Xiềng xích cảnh giới đã rất nhiều năm rồi chưa đột phá bỗng chốc bị đánh vỡ!
Cô ấy đã đột phá rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...