Sở Thiên Cường lập tức thu lại khí tức, khó giấu được vẻ mừng rỡ trên mặt, quay về phía Sở Vũ, hai tay nắm lại, gập người thi lễ.
Không nói việc đích thứ ở gia tộc ẩn thế có khác biệt, chỉ nói đến ân tình của Sở Vũ đối với hắn hôm nay, hắn hành một lễ này cũng là lẽ dĩ nhiên!
Cú gập người bái lạy này cũng là việc hắn cam tâm tình nguyện!
Người thầy chính là người truyền đạo, thụ nghiệp, giảng giải!
Người truyền đạt là thầy!
Sở Vũ đối với hắn đã là có ân tái tạo.
Hành động này cho dù ở gia tộc ẩn thế cũng cực kỳ hiếm thấy.
Đây gọi là quán đỉnh!
Năng lực to lớn ngang tàng, dùng cách thức ngang ngược không theo lẽ phải, trực tiếp đem sức mạnh truyền vào trong người của một người khác. Việc này cần bản lĩnh vô cùng cao minh!
Nếu không phải người có năng lực lớn thì không thể làm được.
Bởi vì trong quá trình này, một khi không cẩn thận thì có thể khiến cho người được quán đỉnh bị nổ tung ngay tại chỗ!
Vì vậy cho dù là trong gia tộc như Sở gia, đối với việc quán đỉnh này thì họ cũng chỉ từng nghe đến mà chưa từng thấy qua.
Chả trách thiếu gia muốn họ lập lời thề, việc này đúng là không nói ra được! Còn nữa…thiếu gia cậu ấy lại có thể quán đỉnh cho võ giả xung huyệt cảnh lục đoạn như bọn họ, vậy thì bản thân cậu ấy sẽ đạt đến cảnh giới nào?
Sở Thiên Thắng đứng bên cạnh, cho dù có thể đoán được người tiếp theo có thể chính là hắn nhưng trong lòng vẫn có cảm xúc mãnh liệt.
“Chú Thắng, đến lượt chú rồi.” Sở Vũ mỉm cười.
Mười phút sau.
Biểu cảm của Sở Thiên Thắng lộ vẻ chấn động.
Kinh ngạc vui mừng, hân hoan, không dám tin!
Sau đó thì giống như Sở Thiên Cường vậy, hai tay nắm lại, gập người thi lễ một cái.
“Chú Cường, chú Thắng, hãy nhớ lời thề của hai người.” Trên trán của Sở Vũ cũng đã thấy lấm tấm mồ hôi.
Liên tục dùng con mắt dọc ở ấn đường, thi triển tâm pháp Thí Thiên để đánh mở huyệt đạo cho hai người, đối với Sở Vũ mà nói cũng là một loại tiêu hao không nhỏ.
Nhìn cả quá trình có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng thực ra trong quá trình này, Sở Vũ dù là về tâm thần hay tinh thần thì đều phải tập trung cao độ.
Nếu có một chút sai sót thì sẽ gây ra đại họa.
Nhưng tất cả đều đáng!
Hai người này tuy là chi thứ nhưng ở Sở gia cũng đều là thành viên chủ chốt. Hết sức trung thành đối với gia tộc, đối với vị thiếu gia phế nhân Sở Vũ này cũng chưa từng có bất cứ thành kiến nào.
Giúp họ đột phá có thể khiến họ trở nên mạnh hơn, đi theo bên cạnh mình thì việc che giấu thân phận cũng coi như thêm một tầng bảo vệ.
Sở Vũ đã trải qua thời kỳ niên thiếu lông bông, biết rõ tính quan trọng của việc ẩn giấu thực lực.
Hắn biết Tạ gia chắc chắn sẽ không chịu để yên, hắn cũng sẽ không để yên!
Vẫn còn kìm nén trong lòng, lúc nào đó sẽ đánh họ một trận lớn.
Sau khi Sở Vũ cùng hai người Sở Thiên Cường và Sở Thiên Thắng xuống lầu, đôi mắt tên gián điệp rất gian, chuyển qua chuyển lại liến thoắng, tìm kiếm trên thân hình ba người họ.
Nó có thể cảm nhận được từ trên người của Sở Thiên Cường và Sở Thiên Thắng luồng khí tức khác biệt đó.
Vả lại vừa nãy khi hai người đột phá ở trên lầu, đều có từng luồng sóng truyền đến. Tên gián điệp và Tiểu Nguyệt ở dưới lầu đều đã cảm nhận được.
Tên gián điệp sở dĩ chọn đi theo bên cạnh Sở Vũ cũng chính vì nguyên nhân này.
Chỉ là trước ngày hôm nay nó không thể xác định Sở Vũ có thật sự có bản lĩnh đó không.
Đôi mắt thông minh của Tiểu Nguyệt cũng quét đi quét lại mấy vòng trên người Sở Vũ, khóe miệng đang nở một nụ cười nhạt, cô không nói gì cả, tiếp tục quay đầu qua nhìn chăm chú vào ti vi xem phim hoạt hình.
Hai người vệ sĩ khác của Sở Vũ lúc này vẫn ở bên ngoài phụ trách canh gác.
Đối với hai người họ, Sở Vũ cũng có sắp xếp nhưng không phải bây giờ.
Hiện tại còn có một việc quan trọng hơn. Hắn muốn gặp anh trai mình.
----
Sở Lương.
Đại công tử của Thất Gia Sở gia, anh trai ruột của Sở Vũ.
Sở Lương năm nay hai mươi sáu tuổi, tu vi xung huyệt cảnh lục đoạn.
Anh ta tuy vẫn còn rất trẻ nhưng lại để bộ râu quai nón, mày rậm mắt to, nhìn vào rất khỏe mạnh.
Nhìn kỹ thì tướng mạo của Sở Lương và Sở Vũ vẫn có nhiều điểm giống nhau, chỉ là tính cách của hai anh em hoàn toàn khác nhau, ăn mặc cũng không giống.
Sở Lương từ năm mười bảy mười tám tuổi đã bắt đầu đi theo trưởng bối gia tộc xử lý các công việc ở bên ngoài.
Thiên phú về mặt tu luyện của anh ấy cũng không yếu, nhưng năng lực xử lý công việc của anh ta mạnh hơn!
Người ta tặng cho anh ta biệt hiệu quân sư.
Sản nghiệp mà Sở gia để lại ở Yến Kinh khá lớn, liên quan đến các ngành các nghề, nghe nói cũng không phải một hai ngày có thể tính toán ra được.
Nhưng dưới sự dẫn dắt của Sở Lương, chỉ cần thời gian hơn nửa ngày thì đã khiến cho toàn bộ sản nghiệp của Tạ gia ở thành Yến Kinh trực tiếp đổi thành họ Sở.
Sau khi xử lý xong tất cả, Sở Lương gọi điện thoại cho em trai, rồi sai người đi đón em trai qua đó.
Hai anh em tính ra cũng đã lâu rồi chưa gặp nhau.
Trong một câu lạc bộ rất sang trọng ở thành Yến Kinh, hai anh em cuối cùng đã gặp nhau rồi.
Câu lạc bộ này là sản nghiệp của Sở gia, đã có từ rất nhiều năm trước rồi.
Từ trước đến nay Sở gia chỉ là không giống các gia tộc ẩn thế khác ào ào phái người đóng trú ở kinh thành nhưng cũng không phải hoàn toàn không có sắp đặt.
Nếu không, muốn nhanh chóng tiếp quản những sản nghiệp đó của Tạ gia, chỉ xét về mặt nhân viên thì sẽ thiếu hụt.
Trên thực tế thì không phải vậy.
Mà những thứ này thực ra đều là việc Sở Lương đã sắp đặt sẵn mấy năm trước rồi. Chỉ chờ có một thời cơ như thế này.
Nhìn thấy Sở Vũ, mắt Sở Lương sáng rực lên, trên mặt lộ ra nụ cười. Đi qua đó dùng lực ôm lấy Sở Vũ một cái, vỗ vào sau lưng của Sở Vũ.
“Em vẫn gầy như vậy!”
Trong lòng Sở Vũ ấm áp, từ nhỏ đến lớn Sở Lương đều luôn quan tâm yêu quý hắn như thế.
“Anh, công việc thế nào rồi?”
Sở Lương cười nói: “Yên tâm đi, mọi việc đều rất tốt!”
Sở Lương kéo Sở Vũ vào bên trong.
Căn phòng rất lớn, chỉ có hai anh em họ.
Sở Lương nói: “Nơi này có bố trí, người ngoài không thể thám thính cuộc trò chuyện giữa hai anh em ta. Anh đã lâu chưa được gặp em rồi, hôm nay hai anh em ta trò chuyện cho đã.”
Nói rồi, Sở Lương rót đầy một ly rượu cho Sở Vũ, rồi lại rót cho chính mình, sau đó nâng ly rượu lên cụng ly với Sở Vũ một cái và uống cạn.
“Hà…” Sở Lương khà ra một hơi dài: “Rượu này đủ mạnh!”
Sở Vũ thì nhấp một ngụm, nhíu nhíu mày: “Cay!”
“Ha ha, em không biết rồi, đây là rượu ngon, Nhị Oa Đầu chính tông, đã cất giữ hơn sáu mươi năm rồi. Những thứ này đều là lấy ra từ trong kho của Tạ gia đó.” Sở Lương cười nói.
Sở Vũ sáng mắt: “Lúc về lấy cho em một ít.”
“Em không phải không thích uống rượu ư?” Sở Lương nhìn em trai một cái.
Sở Vũ cười he he: “Đem đi biếu nhạc phụ.”
“Em đó…” Sở Lương cười lắc lắc đầu, tiếp đó vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Sở Vũ: “Về việc này, thực ra anh vẫn luôn có vài lời muốn nói với em.”
“Vâng, anh nói đi.” Sở Vũ nhìn Sở Lương.
“Môn phái của Lâm Thi Mộng rất lớn mạnh, nhưng… ở trong số những cổ phái bên ngoài thì không tính là mạnh nhất. Khoảng thời gian trước anh nhận được một tin tức. Đối phương cũng không thể chắc chắn, chỉ là nói với anh rằng sư môn của Lâm Thi Mộng hình như đã đính ước cho cô ấy một mối hôn sự. Đối với sư môn của Lâm Thi Mộng mà nói, hôn sự đó… xem như là trèo cao.”
Sở Lương nói xong, dùng đôi mắt sáng ngời nhìn Sở Vũ.
Sở Vũ trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Anh, thực lực của em khôi phục rồi.”
“Đó là chuyện tốt mà… Hả? Ơ? Em nói cái gì?” Sở Lương biến sắc, lập tức đứng bật dậy, cảm nhận môi trường xung quanh một chút.
Lúc này mới nghiêm mặt nhìn về phía Sở Vũ: “Thật ư?”
Sở Vũ gật gật đầu: “Anh, hiện giờ anh là xung huyệt cảnh lục đoạn phải không? Em có khả năng giúp anh trong chớp mắt trở thành thất đoạn. Nếu muốn cao hơn nữa thì trong thời gian ngắn em không làm được. Nhưng nếu thời gian dài hơn một chút chắc là có thể.”
Sở Lương từ từ thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt, nhìn Sở Vũ: “Nếu nói như vậy, trên Thái Sơn… không phải là con chim đó đã cứu em? Ở chỗ giáp ranh Yến Kinh và Hà Bắc, năm tên cao thủ của Tạ gia đó… cũng là em?”
Sở Vũ gật gật đầu.
Sở Lương không nén nỗi hít một hơi lạnh, nhìn Sở Vũ: “Đây rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Sở Vũ nói: “Năm đó ở chỗ dân tộc Tun-gut, em đã vào một cái động huyệt, nhận được một kỳ ngộ, là nó đã áp chế sức mạnh trong cơ thể em, vì vậy thực ra mấy năm nay em vẫn luôn không có bị phế. Chỉ là không thể sử dụng sức mạnh trong người mà thôi.”
“Cũng có nghĩa là, mười sáu năm nay, em thực ra vẫn luôn không ngừng tiến bộ? Tu vi của em… trước giờ cũng không bị gián đoạn?” Trên mặt Sở Vũ bỗng lộ ra vẻ mừng rỡ.
Đối với thiên phú của em trai, anh ta rõ hơn ai hết!
Năm xưa có người của cổ phái đến Sở gia, vốn dĩ chính là nghe nói thiên phú của Sở Vũ tuyệt vời nên muốn mang Sở Vũ đi.
Kết quả lúc họ đến Sở gia thì Sở Vũ đã “bị phế”. Việc đó đã lấy đi tài năng đằng sau của Sở Vũ.
Nếu em trai trước giờ đều chưa bị phế, vậy thì…Hô hấp của Sở Lương trở nên có chút thở dốc!
Nói thực thì cho dù Sở gia vừa đánh một trận đại thắng, trục xuất Tạ gia, có chỗ đứng ở Yến Kinh đều không khiến anh ta vui như vậy.
Đó là trong dự liệu, còn việc này…không những là ngoài dự liệu mà đó là một tâm nguyện nhiều năm nay anh ta vẫn luôn muốn hoàn thành!
Không ai biết rằng năm đó sau khi biết được em trai bị phế, Sở Lương trước giờ không rơi nước mắt lại một mình nấp vào một chỗ khóc nức nở.
“Vậy hiện giờ em…” Sở Lương nhìn Sở Vũ, sự vui mừng kinh ngạc trong mắt không hề che giấu.
“Xung huyệt cảnh, bát đoạn.” Sở Vũ mỉm cười nhìn anh trai mình, vành mắt ít nhiều cũng có chút ửng đỏ.
“Đã!” Sở Lương dùng lực huơ nắm đấm, nhìn Sở Vũ: “Giỏi lắm!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...