Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy

Thời gian trôi qua từng ngày, tối nay Phì Phì tăng ca, lúc trở về đã rất trễ, khi Phì Phì kéo lê thân thể mệt mỏi không chịu nổi vào trong thang máy, Thẩm Dục Luận không biết xuất hiện từ đâu, nhanh chóng đi vào thang máy. Anh nhìn Phì Phì, Phì Phì ngạc nhiên, không nhịn được mỉm cười với anh. Hai người cũng không nói chuyện, chỉ nhìn đối phương.

Phì Phì từ tầng mười lăm xuống dưới, lúc thang máy đến tầng năm, Phì Phì đột nhiên nhón chân, nhắm mắt lại, hôn lên đôi môi mềm mại của anh.

Thẩm Dục Luận dường như không hề giật mình, vòng tay ôm lấy thắt lưng cô, nhẹ nhàng hôn lại cô.

Tối hôm nay, Phì Phì nằm mơ, mơ thấy vùng ngoại ô nở đầy Bồ Công Anh. Ánh mặt trời dịu êm, từng đóa hoa nở rộ trong không trung, tựa như Bồ Công Anh tung bay. Thẩm Dục Luận đứng ở giữa một rừng hoa Bồ Công Anh, nhìn Phì Phì cười, gọi tên Phì Phì: “Phì Phì, Phì Phì.”

Ngày ngọt ngào hạnh phúc luôn qua rất nhanh, đảo mắt lại đến chủ nhật, thời tiết cũng từ lúc đầu ấm áp chuyển sang mưa sầu gió tủi, tuy nói mùa đông phương nam không quá lạnh, nhưng cũng có phần lạnh. Cỏ cây tỏa hương, không nhiễm bụi trần, cảm giác mát lạnh mặc sức xuôi dòng, lan tràn mỗi ngóc ngách.

Phía chân trời xa xôi đột nhiên truyền đến tin tức, mưa rơi đằng chân trời, cành khô nhíu mi, lá rụng rực rỡ, gió đông nhảy múa.

Mấy ngày nay, Phì Phì ở đây chìm đắm trong tình yêu ấm áp, dâng trào mãnh liệt rồi lại yên tĩnh không nói rõ, hết thẩy nhẹ nhàng nhào trộn trong suy nghĩ, cuộc sống cũng trở nên nhẹ nhàng bâng quơ.

Phì Phì kéo rèm, gió mát chậm rãi thổi bay mưa phùn, như tinh linh rơi trên làn da trần trụi của Phì Phì. Phì Phì trước giờ chỉ yêu ánh mặt trời, chưa từng nghĩ, mưa cũng có thể thơm thảo, xinh đẹp như vậy, tựa như một đóa hóa trong sáng lộng lẫy, tẩy rửa thể xác và tâm hồn.

Mũi tên của Cupid, cánh chim kéo ra tựa như nghiền nát năm tháng, xuyên qua bốn mùa, xuyên qua thời không vĩnh hằng bay đến già đi, lặng lẽ bước vào tâm hồn Phì Phì. Mới khiến cho mọi mặt mọi vẻ của thế giới này đều khuấy động tâm tình Phì Phì, lòng Phì Phì nở rộ như Hoa Quế, bình tĩnh, tươi mát, hương thơm bên ngoài thấm dần vào trong người.

Lòng Phì Phì như nụ hoa chúm chím, dần dần nở rợ trong mùa đông này.

Thẩm Dục Luận gọi Phì Phì cùng đi siêu thị mua đồ ăn.

“Muốn em nấu cơm cho anh ăn? Em có thể nói cho anh biết, đồ ăn em làm thật sự không ngon, nhà em đều là em gái nấu cơm, em chỉ rửa rau thôi.” Phì Phì ăn ngay nói thật.

Thẩm Dục Luận nhéo chóp mũi xinh xắn của Phì Phì, cười nói: “Ai bảo cho em nấu cơm chứ?”

“Vậy anh mua đồ ăn làm gì?”


“Mua về rồi em sẽ biết.”

Thẩm Dục Luận cùng Phì Phì dạo một vòng ở siêu thị, nhanh chóng mua đủ cả đồ ăn cần. Phì Phì lần đầu tiên đến chỗ của Thẩm Dục Luận, một phòng một sảnh đơn giản, trang hoàng cũng cực đơn giản, vách tường màu trắng sữa, gia dụng thông thường.

Phì Phì đang xoay đầu xem tranh trên tường, tranh chỉ có một bức, cả vùng đất tuyết trắng, một cô gái mang giày đỏ, mái tóc đen dày đổ xuống như thác nước.

Trắng cùng đỏ và đen, màu sắc đối lập mãnh liệt, đẹp đến chấn động lòng người.

“Phì Phì, chẳng phải em sẽ rửa rau sao, nào, cùng làm đi.” Thẩm Dục Luận từ trong bếp ló đầu ra gọi Phì Phì, Phì Phì vừa nhìn thấy bộ dạng Thẩm Dục Luận mang tạp dề, không nhịn được cười ra tiếng: “Hóa ra anh cũng mang tạp dề.”

“Còn nhiều điều bất ngờ.” Thẩm Dục Luận lại dở tính trẻ con.

Phì Phì vào rửa rau, sau đó nhìn Thẩm Dục Luận thái rau, Phì Phì thật không ngờ dáng vẻ làm bếp của Thẩm Dục Luận lại đẹp đẽ như vậy. Càng khiến Phì Phì không ngờ chính là tài nấu nướng của Thẩm Dục Luận tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô, ra tay một lúc mấy món ăn tinh xảo đã bày lên bàn rồi.

Phì Phì ngạc nhiên, ca ngợi: “Thật nhìn không ra, anh học từ bao giờ vậy?”

Thẩm Dục Luận cởi tạp dề, ôm eo Phì Phì từ phía sau, nhẹ nhàng nói: “Sớm học xong rồi, liền chờ sâu lười không biết làm cơm là em này.”

Lúc ăn cơm, Thẩm Dục Luận mới nói thật với Phì Phì, hóa ra đa số thời gian là anh sống một mình, rất ít khi về nhà, nếu không có tụ hội, cũng chỉ có thể một mình ăn cơm, lại không muốn cứ gọi đồ ăn bên ngoài, hay một mình chạy ra ngoài ăn cơm, mới dứt khoát học nấu nướng, sau này lại có thể hứng thú, rãnh rỗi không có việc gì làm liền nấu hơn hai món mới không cảm thấy nhàm chán.

Hai người uống rượu đỏ, Phì Phì không giỏi uống rượu, hơi say, mặt đỏ bừng. Thẩm Dục Luận không biết Phì Phì dễ say như vậy, đỡ Phì Phì nằm trên sofa, còn mình đi thu dọn bát đĩa.

Đến khi Thẩm Dục Luận quay lại, tới bên Phì Phì, không nhịn được đưa tay vuốt ve mặt Phì Phì, không ngờ Phì Phì duỗi đôi tay ra, ôm lấy cổ Thẩm Dục Luận, tay Phì Phì mềm mại mà ấm áp, khiến Thẩm Dục Luận chợt kích động. Anh nhìn Phì Phì, chỉ thấy sắc mặt Phì Phì ửng hồng, ánh mắt mê say, bộ ngực nhấp nhô. Sắc thái này, mùi hương này, âm thanh này, khiến máu trong người Thẩm Dục Luận sôi trào trong huyết mạch.

Thẩm Dục Luận ôm Phì Phì vào trong ngực, tinh tế hôn môi cô, trong lúc đó Phì Phì đang nữa mê nửa tỉnh, thân thể nóng lên khó hiểu, không tự chủ ôm chặt lấy cổ của anh.

Chợt, bên ngoài sấm đánh, tiếng sấm này đánh thức Phì Phì, Phì Phì cố sức đẩy Thẩm Dục Luận ra, bình tĩnh nhìn anh, sau đó nói: “Trước kia em chưa từng trải qua, em hơi sợ.”


Thẩm Dục Luận không nói gì cả, cởi áo khoác của Phì Phì, ném lên sofa, xoay người Phì Phì ôm lên trên giường. Không ai lên tiếng, tiếp theo, anh cời nút áo đầu tiên trên áo sơ-mi của cô…..Anh tựa như sợi dây quấn lấy cô, Phì Phì cảm thấy mùi hương lạ lùng trên người anh lại quen thuộc thơm tho như thế, tựa như họ quen biết rất lâu rất lâu rồi, cô dần dần ướt át mềm mại, không còn ý thức….

Sáng hôm sau, Phì Phì vốn tỉnh lại trước, vừa thấy Thẩm Dục Luận trần truồng bên cạnh, Phì Phì nhất thời không biết phải rời giường như thế nào, thật xấu hổ, vì thề thức dậy nhìn nhìn gương mặt anh tuấn điển trai của Thẩm Dục Luận, tiếp tục giả bộ ngủ, hừ, em không thèm thức dậy trước anh.

Nhưng Phì Phì quá xem nhẹ việc ngủ của Thầm Dục Luận, người ta là Tổng giám đốc, không lo lắng đi làm trễ, Phì Phì tám giờ rưỡi còn phải chạy đến cơ quan đi làm ~~

Sao vẫn còn chưa tỉnh? Phì Phì hết kiên nhẫn, lén lút nhìn điện thoại di động, oái, sắp tám giờ, người này, còn không mau thức dây!

Phì Phì đang suy nghĩ nếu không thì nằm sấp giả bộ ngủ nữa, quay đầu thấy Thẩm Dục Luận đang mở to mắt nhìn mình, ánh mắt trong suốt như hồ nước.

“Anh, nhắm mắt lại.” Chờ Thẩm Dục Luận nhắm mắt lại, Phì Phì nhanh chóng xuống giường, mặc quần áo nhanh gọn lẹ rồi. Vừa quay đầu, phát hiện Thẩm Dục Luận hoàn toàn không nhắm mắt, đang như cười như không nhìn Phì Phì.

“Sao anh có thể như vậy?” Phì Phì hờn dỗi.

“Anh thích như vậy.” Nói xong Thẩm Dục Luận xốc chăn, muốn đứng lên. Lại nghe Phì Phì cùng lúc thét chói tai.

“Sao vậy?” Thẩm Dục Luận nhíu mày hỏi.

“Anh, anh không mặc quần áo.” Phì Phì xoay người không dám nhìn anh nữa. Sao anh có thể không mặc quần áo ở trước mặt cô như vậy.

“Anh vốn không mặc quần áo, em nên tập quan đi.”

Phì Phì không để ý đến anh, bịch bịch bịch chạy ra cửa.

“Phì Phì, chờ anh với, anh đưa em đi làm.” Thẩm Dục Luận vừa cái nút áo, vừa nói với ra ngoài.


“Không cần anh đưa, tự em bắt xe đi là được.” Nói xong Phì Phì cầm túi xách của mình vọt ra cửa.

“Aiz…” Thẩm Dục Luận nghe được tiếng ‘rầm’ cửa bị đóng, liền biết nửa câu sau mình không cần phải nói rồi.

Thẩm Dục Luận vừa đi làm liền bào thư kí Hồng gọi Phì Phì vào phòng tổng giám đốc.

“Thẩm tổng, anh có việc tìm tôi sao?” Phì Phì dùng giọng điệu cấp dưới đối với cấp trên hỏi Thẩm Dục Luận, điều này làm cho Thẩm Dục Luận hết sức bất mãn, cau mày nói: “Em không thể không khách sáo với anh chút sao?”

“Nhưng, đây là công ty. Nếu anh không có chuyện gì, em xuống trước.”

“Chờ đã.” Một tay Thẩm Dục Luận úp trên bàn làm việc gỗ lim, cất giọng nói trong trẻo.

“Ừm.” Phì Phì đứng lại chờ Thẩm Dục Luận dặn dò.

Thẩm Dục Luận lại chỉ nhìn Phì Phì từ trên xuống dưới, sau đó mới nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là muốn nhìn em.”

Phì Phì vừa nghe lời này, liền không chút lưu luyến bước ra khỏi phòng tổng giám đốc. Người này, ỷ mình là lạnh đạo, muốn nhìn liền nhìn, không phúc hậu.

Phì Phì tan ca liền vội vàng đi ra ngoài, đến cửa công ty vừa đúng lúc chạm mặt Thẩm Dục Luận, Phì Phì bị gọi lên xe, Thẩm Dục Luận thắt dây an toàn cho Phì Phì, mới hỏi: “Sao em biết anh ở đây, liền vội vàng chạy đến?”

“Thôi đi.” Phì Phì khinh thường nói: “Tự mình đa tình. Anh cho em xuống ở giao lộ, em muốn đến Hổ Môn.”

“Em đến Hổ Môn làm gì?”

“Tham quan Lâm Tắc Từ.”

“Cần phải tham quan ngay đêm nay sao?” Thẩm Dục Luận nhìn sắc trời dần tối, cố gắng khuyên can Phì Phì: “Nếu không thì, hôm nào anh cùng em đi tham quan?”

Người đàn ông này sao lại khờ khạo như vậy, Phì Phì nói gì anh sẽ tin cái đó: “Thật ra, em đi gặp bạn.” Phì Phì đành phải ăn ngay nói thật.

“Ban nam hay bạn nữ?” Thẩm Dục Luận lại tưởng tượng dáng vẻ buổi tối Phì Phì chạy xa như vậy gặp một bạn nam, trong lòng có chút không thoải mái.


“Chủ yếu là bạn học nam, thứ yếu còn có bạn học nữ.”

Thẩm Dục Luận không nghe rõ lời này, cái gì là chủ yếu, thứ yếu? Thẩm Dục Luận quay sang nhìn Phì Phì, mới nói: “Là đi gặp bạn nam trước, rồi gặp bạn nữ sao?”

“Ai da, khác với anh.” Phì Phì không kiên nhẫn nói: “Ý là bạn học nam là nhân vật chủ yếu, bạn học nữ là nhân vật thứ yếu, gặp trước gặp sau gì, nếu đã là bạn học, nhất định cùng gặp chứ.”

Gặp bạn học còn phân cái chủ yếu thứ yếu? Chẳng lẽ Phì Phì trọng sắc khinh bạn trong nam khinh nữ? Phì Phì thấy Thẩm Dục Luận vẫn không hiểu được, dứt khoát nói trắng ra: “Hôm nay là sinh nhật một bạn học nam, cậu ấy mời mấy bạn học nam nữ ở bên này, mượn cơ hội này mọi người cùng họp mặt.”

“Anh đi với em.” Giọng điệu Thẩm Dục Luận kiên định.

“Anh? Anh đi với em?” Phì Phì ngạc nhiên.

“Phải, quen biết bạn bè xung quanh em. Để tất cả mọi người biết đến anh.”

“Đi thì đi, dù sao cũng nói có thể mang theo người nhà, bằng không, em nói với họ, anh là tài xế của em, ha ha ha.” Phì Phì bị ý nghĩ của chính mình chọc cười.

“Em dám! Em phải trịnh trọng giới thiệu với họ anh là chồng tương lai của em.” Thẩm Dục Luận vậy mà mặt nghiêm túc, giống như lời Phì Phì nói anh là tài xế thưc sự nghiêm trọng như thế, chẳng phải chỉ đùa chút thôi sao, cần phải nghiêm túc vậy không.

Bạn cũ nhiều năm không gặp, mọi người thấy Phì Phì, vậy mà không nhìn chằm chằm Phì Phì trước, ánh mắt đều rơi trên người Thẩm Dục Luận. mấy bạn học nữ còn khoogn thèm chớp mắt.

“Này, tớ mới đúng là Giả Phì, nhiều năm không gặp như vậy, các cậu cũng không nhìn tớ, lại có thể nhìn chằm chằm người ngoài?” Phì Phì kháng nghị, mọi người mới thu hồi ánh mắt, nhìn Phì Phì.

“A, Phì Phì, sao cậu không già chút nào vậy?” Một bạn nữ trong đó thét chói tai, Phì Phì vừa nhìn, hóa ra là chị cả của ký túc xá năm đó, chẳng qua cũng chỉ mới 26 tuổi, nhìn qua lại giống như nếm trải tang thương, lúc cười để lộ nếp nhăn nơi khóe mắt.

“Tìm được bạn trai phóng khoáng đẹp trai như vậy rồi à?” Nữ sinh kia lúc nói lời này mang theo tí xíu chua xót.

Phì Phì gặp bạn học chỉ đơn giản là gặp bạn học, không ngờ qua mấy năm, mọi người cũng không còn giống như lúc trước gặp mặt nói về chuyện học hành, mà là thay đổi nói kiếm tiền làm giàu. Tất cả tụ họp, thật ra cũng chỉ ganh đua so sánh, bạn học nam so sự nghiêp, so bạn gái ai xinh đẹp hơn, bạn nữ so chồng, so ai nhìn trẻ hơn. Mặc dù Thẩm Dục Luận lên sàn, đủ khiến Phì Phì nổi bật, nhưng Phì Phì vẫn cảm thấy vô vị tẻ nhạt, nếu sớm biết là thế này, thì không đến cho rồi.

Từ Hổ Môn trở về, thời gian cũng không còn sớm, Thẩm Dục Luận lưu luyến đưa Phì Phì đến dưới ký túc xá. Ánh đèn đường lẳng lặng xuyên thấu qua cây xoài rơi xuống trên người bọn họ. Thẩm Dục Luận: “Phì Phì, ngày mai anh về HongKong, anh và Hách Thiên Thiên nói rồi, cùng đi giải quyết chuyện hôn ước giữa anh và cô ấy, em chờ anh trở về.”

Thẩm Dục Luận vì muốn sớm ngày đòi lại công bằng cho Phì Phì, cũng để cho Hách Thiên Thiên an tâm, ngày kế trở về HongKong, cầm ảnh đến tìm ông Hách, Hách Thiên Thiên cũng chuẩn bị, vội giả mang thai trước khi Thẩm Dục Luận về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui