Chiều thứ hai, Phì Phì nghĩ đến chuyện của Sắt Sắt, trong lòng lại cảm thấy bực tức, liền
xin Trương Lợi Hồng nghỉ để đến học viện X.
Nữ sinh đánh Sắt Sắt một bạt tai thuộc khoa nghệ thuật, tên là Lương Sảng Sảng, tóc đen
như thác nước, dáng người như rắn nước, chân dài, mắt đẹp như tơ. Hừ! Xinh đẹp thì sao
chứ, trước giờ Phì Phì chưa từng sợ người xinh đẹp. Cùng với Lương Sảng Sảng còn có
vài nữ sinh năm ba, nhưng mà đều không đẹp như cô ta, vừa nhìn liền biết Lương Sảng
Sảng là chị cả của bọn họ.
Nhóm người Lương Sảng Sảng bảo Phì Phì đến ngồi xuống hồ nước của khoa nghệ thuật,
hoa sen giữa hồ đã tàn tuy vậy đó đây vẫn còn vài nụ hoa, dù có vẻ không có sức sống
nhưng mùi thơm thoảng thoảng khiến phổi người rỉ máu.
Lương Sảng Sảng lấy một điếu thuốc ra, bên cạnh lập tức có nữ sinh lên châm thuốc
cho cô ta, Lương Sảng Sảng thoải mái hút một hơi, rồi chậm rãi phun ra từng vòng khói,
trong làn khói dày đặc cô ta hất cằm lên kiêu ngạo nói: “Nghe nói, cô là em gái của cô
Giả?”
“Tôi là chị của cô ấy.” Phì Phì sửa đúng cho Lương Sảng Sảng.
Ngón trỏ cầm điếu thuốc của Lương Sảng Sảng run lên, khói thuốc phất phơ theo làn gió.
Lương Sảng Sảng lại liếc mắt nhìn Phì Phì, nói: “Chị chị em em, đều như nhau cả. Nói
đi, hôm nay cô đến tìm tôi là có ý gì?”
Phì Phì không thay đổi sắc mặt nhưng giọng nói kiên định: “Cũng chẳng phải chuyện gì
to tát, chút chuyện nhỏ mà thôi, chính là muốn cô xin lỗi em tôi.”
“Ha ha ha…” Lương Sảng Sảng nghe xong liền cười càn rỡ, những nữ sinh khác cũng
cười ầm theo chị cả của bọn họ, tiếng cười đó, Phì Phì nghe hết sức chói tai.
Lương Sảng Sảng cười sặng sặc hồi lâu mới ngừng lại được, lớn tiếng nói rằng: “Cô cũng
không hỏi thăm một chút xem, ở học viện X, Lương Sảng Sảng tôi có bao giờ nói xin lỗi
với người khác không.” Một nữ sinh khác vội vã phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, trong từ
điển của chị Sảng Sảng hoàn toàn không có hai chữ ‘xin lỗi’ này.”
Phì Phì không ngờ mình chỉ mới tốt nghiệp vài năm, sinh viên bây giờ đã thay đổi đến
ngang bướng như vậy. Đối diện với cô em non choẹt Lương Sảng Sảng tự cho là đúng
này, Phì Phì vẫn bình thản. Phì Phì quyết định nói lý lẽ trước: “Bạn học Lương, dù nói
sao đi nữa, cô ra tay đánh người, là không đúng. Huống hồ, em gái tôi cũng không trêu
không chọc cô, không tổn hại lợi ích của cô, cô lại càng không nên ra tay đánh người.
Nếu em gái tôi cướp đàn ông của nhà cô, thí dụ như cha cô chồng cô vân vân, phá hoại
gia đình của cô, vậy thì không cần cô nói, tôi sẽ là người đâu tiên cho nó hai bạt tai. Nếu
em gái tôi là người như thế, cô đánh nó, chẳng những tôi không nói tiếng nào, mà tôi còn
đổ nước cho cô rửa tay. Nhưng bây giờ, nó đã không trêu chọc gì cô, cô lại tùy tiện ra tay
đánh người, dù sao cũng phải có lý do, nếu cô nói không ra lý do này, cô phải xin lỗi em
gái tôi.”
Có lẽ là giọng của Phì Phì cực kỳ bình tĩnh cùng ngữ điệu không cho phép nghi ngờ
khiến đám nữ sinh năm ba kia giật mình, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Lương
Sảng Sảng dụi tắt điếu thuốc, mặt đất bốc lên làn khói nhẹ. Lương Sảng Sảng ngước mắt
nhìn Phì Phì có phần kích động nói: “Giả Sắt cô ta là thứ gì chứ, hại thầy Chu mấy năm
nay sống những ngày thế nào, ba năm nay tôi nhìn còn thấy đau lòng, còn Giả Sắt chẳng
lẽ không có cảm giác gì sao? Thấy Chu của chúng tôi có điểm nào không xứng với cô ta?
Thầy Chu muốn nhân phẩm có nhân phẩm, muốn tài năng có tài năng, muốn tướng mạo
có tướng mạo, Giả Sắt cô ta sao có thể không biết tốt xấu như thế? Tôi không thể chấp
nhận được, tôi đã muốn cho cô ta một cái tát từ lâu rồi, bây giờ tôi đánh cô ta thì sao? Cô
ta nên bị đánh!”
Phì Phì hắng giọng nói tiếp: “Trước hết, chuyện cô Giả và thầy Chu không liên quan
đến chuyện của Lương Sảng Sảng cô, thầy Chu cũng không phải cha cô, cũng chẳng
phải chồng cô, anh ta muốn theo đuổi cô Giả, hoàn toàn không liên quan gì đến cô. Thứ
hai, lùi vạn bước mà nói, cho dù cô khó chịu thì thầy Chu và cô Giả người ta một người
nguyện đánh một người muốn đau. Cô chỉ thấy thầy Chu không theo đuổi được cô Giả
mà đau lòng khổ sở, tôi đây cho cô biết, cô Giả cũng bởi vì thầy Chu mặt dày mày dạn
quần quít làm phiền mà ảnh hưởng tới cuộc sống. Mấy bạn trai của cô Giả đều từ bỏ bởi
sự dây dưa của thầy Chu. Vậy có phải tôi cũng không ưa thầy Chu, lôi anh ta ra hành
hung một trận hay không? Hơn nữa, cô không ưa người ta thì cô ra tay đánh, vậy chẳng
phải cô muốn đánh đến hai tay ê ẩm bốn chân về trời? Tôi thấy chẳng qua cô cũng chỉ bắt
nạt kẻ yếu, thấy tính tình cô Giả tốt, có phải…”
Lương Sảng Sảng bị Phì Phì nói một phen liền thẹn quá hóa giận, ngắt lời Phì Phì, lớn
tiếng nói: “Tôi đánh cô ta thì sao? Thì sao? Hả? Đâu phải Lương Sảng Sảng tôi không
dám đánh người, nói cho cô biết, Giả Sắt là do tôi đánh đấy, sao nào? Cô về nói với Giả
Sắt, lần sau gặp cô ta tôi còn đánh, tốt nhất đừng để tôi gặp lại cô ta, nếu không tôi thấy
một lần đánh…..”
“A!” Lương Sảng Sảng còn chưa nói xong thì đã hét lên một tiếng, ngã ngồi xuống đất
không đứng lên nổi.
“Chị cả, chị cả, chị sao rồi?” Đám nữ sinh vội vàng vây quanh hỏi thăm Lương Sảng
Sảng.
“Bà đây không ra oai, cô còn tưởng bà đây là mèo bệnh, đúng không?” Phì Phì ngồi
trên ghế dựa, vắt chân, lạnh giọng nói. Lẽ ra Phì Phì muốn nói lý, rồi mới nói tình, bắt
Lương Sảng Sảng này đền bù một món quà, xin lỗi Sắt Sắt, việc này coi như qua, đâu
ngờ Lương Sảng Sảng này ngang ngược không nói lý như vậy, đối với loại người ăn nói
vô lý này Phì Phì luôn dùng chiêu ‘gậy ông đập lưng ông’.
Thì ra là vừa nãy Phì Phì đột nhiên bước lên bắt lấy hai vai của Lương Sảng Sảng, nhấc
Lương Sảng Sảng lên, rồi dùng đầu gối thúc mạnh vào bụng Lương Sảng Sảng, Lương
Sảng Sảng mới phải ngồi bệt xuống đất không dậy nổi.
Lại dám nói gặp Sắt Sắt một lần thì đánh một lần, lời này nói với người khác thì không có
gì, nhưng nói với Phì Phì, nhất định không có trái ngon để mà ăn.
Phì Phì đứng dậy, đi đến trước mặt Lương Sảng Sảng, mấy cô gái năm ba kia thấy khí
thế của Phì Phì đều sợ hãi lùi qua một bên, Phì Phì nâng cằm Lương Sảng Sảng lên, nói:
“Gương mặt này cũng không tệ, tôi thấy không thua gì em gái tôi, sau này cô còn dám
nói hủy dung mạo của em gái tôi thì tôi sẽ biến gương mặt này thành Đại Hoa Miêu
trước.” Nói xong Phì Phì còn cố ý khoa tay vẽ vài dấu gạch chéo trên mặt Lương Sảng
Sảng. Lương Sảng Sãng vừa rồi còn hung hăng thấy Phì Phì khủng bố như vậy cũng sợ
hãi đến mức tái mặt, hai vai run rẩy.
“Kế tiếp chắc là không cần tôi nói, cô cũng đã biết phải làm gì rồi chứ. Đã làm sai thì
phải có can đảm thừa nhận sai lầm, giống như cô đã sai còn mạnh miệng, sớm muộn cũng
có ngày chịu thiệt thòi.” Phì Phì bỏ lại những lời này liền rời đi
Phì Phì cảm thấy may mắn vì hồi bé mình không đi học ba-lê với Sắt Sắt, mà đi học
Taekwondo. Nếu giống với dáng vẻ nhu nhược của Sắt Sắt, chẳng phải hôm nay chịu
thiệt sao. Tú tài gặp phải nhà bình, có lý cũng không nói được, Phì Phì thường thêm một
câu ở phía sau: Tú tài học Taekwondo, nhà binh thấy còn phải sợ.
Phì Phì đi trên con đường rộng rãi thẳng tắp của học viện X, tâm trạng đang vui vẻ, liền
nhìn thấy người khiến Phì Phì không vui vẻ nổi.
Bạn hỏi người đó là ai, thì ra là cấp trên của cấp trên Phì Phì, Thẩm Dục Luận.
Thẩm Dục Luận mặc bộ quần áo thoải mái màu xám, cầm theo hai cuốn sách trong tay,
bước về phía trước.
Mặc dù Phì Phì rất không thích nhìn thấy Thẩm Dục Luận, thế nhưng nếu đã đến gần,
vậy cũng đành phải lễ phép chào hỏi Thẩm tổng thôi.
“Chào Thẩm tổng!” Phì Phì lên tiếng chào Thẩm Dục Luận, cũng không có ý định dừng
bước.
Thẩm Dục Luận thay đổi thái độ băng sương lạnh lẽo thường ngày, thậm chí khuôn mặt
còn có chút chút biểu cảm, cũng coi như mỉm cười, gọi Phì Phì lại: “Giả Phì, cô chờ
chút.”
“A.” Phì Phì dừng bước, hỏi: “Thẩm tổng, có chuyện gì sao?”
“Ừm.” Thẩm Dục Luận ngừng một chút: “Lần trước cô khai thác hệ thống quản lý nhập
kho, tôi đã xem qua, rất tốt, thế nhưng trong đó có vài chi tiết tôi muốn thay đổi, nếu cô
về công ty làm việc thì đến văn phòng của tôi, tôi nói cho cô biết chỗ nào cần sửa.
“A, được, được.” Phì Phì gật đầu, nghĩ thầm: Lần này có thể đi được chưa, vì vậy nói:
“Thẩm tổng, tôi đi trước.”
“Chờ chút.” Thẩm Dục Luận gọi Phì Phì lại lần thứ hai.
“Vâng.” Phì Phì buộc lòng xoay người lại lần nữa, ngẩng đầu nhìn Thẩm Dục Luận, chờ
anh ta dặn dò.
Ai ngờ Thẩm Dục Luận trầm mặt chừng n giây cũng không có lên tiếng, sau cùng ngước
mắt nhìn Phì Phì nói: “Cô đi trước đi.”
Phì Phì thầm mắng Thẩm Dục Luận tâm thần, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Thẩm tổng,
hẹn gặp lại.”
Phì Phì biết Lương Sảng Sảng nhất định sẽ nhận lỗi với Sắt Sắt, công khai hay không
công khai cũng không so đo, dù sao cũng đã hết tức rồi, Lương Sảng Sảng lại nói xin lỗi,
để trong lòng Sắt Sắt dễ chịu một chút thì coi như xong. Nhưng không ngờ Lương Sảng
Sảng cũng nhanh thật, xế chiều hôm đó liền đến tìm Sắt Sắt.
Sắt Sắt hết giờ lên lớp buổi chiều, đang chuẩn bị đi đến trạm xe bus đối diện trường học
chờ xe, thì Lương Sảng Sảng chặn ngay trước mặt Sắt Sắt, Sắt Sắt vừa thấy Lương Sảng
Sảng thì cả người liền sởn gai ốc, như kiến bò trong xương. Nhớ đến tối hôm qua Lương
Sảng Sảng tuyên bố muốn hủy dung mạo của Sắt Sắt, Sắt Sắt theo bản năng muốn xoay
người thoát khỏi Lương Sảng Sảng.
“Cô Giả, chờ đã.” Giọng điệu của Lương Sảng Sảng nghe qua dường như rất lễ độ,
nhưng Sắt Sắt vẫn lo lắng, lỡ như Lương Sảng Sảng này lại giở trò xấu gì thì sao. Sắt Sắt
nghĩ mình tốt xấu gì cũng là cô giáo, nếu như cãi vã với con nhóc ở dưới tòa án nhân dân
thế này, lỡ như lại tốt thế nào ấy, khó tránh khỏi làm mất mặt mũi chính mình.
Sắt Sắt không để ý đến Lương Sảng Sảng, vội vàng muốn đi về trước.
“Cô Giả, chị của cô đến tìm em.” Lương Sảng Sảng nói như vậy, Sắt Sắt mới dừng bước,
quan sát cẩn thận gương mặt của Lương Sảng Sảng, hình như cũng không có ý xấu. Lúc
này Sắt Sắt mới thu hồi cảm xúc, nói: “Em Lương, có chuyện gì sao?”
“Em…em đến nói xin lỗi với cô.” Lương Sảng Sảng lộ vẻ chân thành: “Chính là chị của
cô, em vì chuyện tối hôm qua, nhận lỗi với cô. Cô giả, xin lỗi.”
“Chị của tôi?” Sắt Sắt không biết Phì Phì đã cho Lương Sảng Sảng này uống thuốc gì để
con bé hung hăng này chạy đến nhận lỗi.
“Đúng vậy, chị của cô, đúng là người chị tốt, em phục chị ấy.”
Phì Phì nghe chuyện Lương Sảng Sảng nói xin lỗi mà buồn bực. Dạo này thật sự có
người chỉ thích ăn cứng, không ăn mềm?
Chuyện của Lương Sảng Sảng bị Bạo Long biết được, khen ngợi Phì Phì không tệ, tình
cảm mến mộ dành cho Phì Phì cũng càng thêm nồng đậm. Nhưng mà ngẫm đi nghĩ lại
vẫn không ra cách gì tiếp cận Phì Phì, một ngày nọ trong tiết học quản lý nguồn nhân lực,
Bạo Long nhìn Sắt Sắt, mới nghĩ ra một cách, ra tay từ Sắt Sắt, chẳng phải tốt rồi sao.
Mấy ngày nay Phì Phì chỉ nghĩ đến chuyện xem mắt với Băng Sơn Tuyết Địa thôi, mà
hình như Băng Sơn Tuyết Địa muốn Phì Phì mắc bệnh tương tư, mấy ngày rồi không
thấy lên mạng, Phì Phì chờ đợi chủ nhật đến, trong lòng có cảm giác chưa từng có. Cảm
giác chua chua ngọt ngọt này bắt đầu lan từ đầu lưỡi đến nụ vị giác, dường như nở ra một
đóa hoa Sơn Chi, sau đó lại chậm rãi lan tràn tiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...