๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑- Người trong Ma môn chúng ta tuy vốn không để ý phép tắc, nhưng sư muội đưa nam tử lạ vào khuê phòng thì cũng có chút không ổn.
Ồ ! Ngươi là Đinh Hạo, đệ đệ ta đúng là bị thương trong tay ngươi ?Câu sau của Thành Hùng đã mang theo một tia nộ khí.- Không sai, Hồn Luyện tông hội vốn không có quy định hạn chế gì, huống hồ là đệ đệ ngươi ra tay đánh lén ta trước, ta ra tay cũng chẳng sai gì, chẳng lẽ ta để mặc cho hắn chém giết ?Mắt thấy người này không hỏi trắng đen xanh đỏ gì đã như vậy, Đinh Hạo cũng lạnh lùng nói.- Trước khi vào Hồn Luyện tông hội, ta đã nói với bọn họ là đừng gây khó dễ gì cho Đinh Hạo.
Thành Giao hắn lại không biết tốt xấu như vậy, còn có thể oán được ai nữa.
Cứ tự cho mình thực lực mạnh mẽ, bây giờ bị thương dưới tay người khác lại phàn nàn, thật đáng đời !Phùng Tinh Nhiên thấy Thành Hùng hỏi tội Đinh Hạo, liền đứng ra.Lúc Đinh Hạo vừa phản bác lại, khuôn mặt Thành Hùng tuy có vẻ bất thiện, nhưng không hiện ra nhiều lắm.
Nhưng lời nói của Phùng Tinh Nhiên rõ ràng là che chở cho một phe, hắn lập tức nhìn Đinh Hạo với đôi mắt đầy sát khí.Mặc dù chợt loé rồi biến mất nhưng không thoát khỏi mắt Đinh Hạo vốn vẫn quan sát kĩ người này.
Trong lòng hắn thầm suy nghĩ, rồi đột nhiên bừng tỉnh, xem ra hắn tới đây vì chuyện của đệ đệ có lẽ chỉ là cái cớ mà thôi, lý do chính là dò xét Phùng Tinh Nhiên, trong lòng càng khẳng định người này chắc chắn là ái mộ Phùng Tinh Nhiên, mượn chuyện của đệ đệ đến đây sinh sự.
Cùng với đó, lời nói vừa nãy của Phùng Tinh Nhiên lại thành khéo quá hoá vụng, vốn người này chỉ là thử một chút, lúc này đã khẳng định giữa hai người có quan hệ, trong lòng thầm than Phùng Tinh Nhiên quả nhiên là tai tinh, chỉ cần ở cùng hắn một chỗ là lập tức có chuyện xấu tới cửa.- Hắc hắc, mặc kệ ai đúng ai sai, nhưng Thành Giao là đệ đệ của ta, mà ngươi cũng không đúng, cho nên đừng trách ta ra tay giáo huấn !Thành Hùng mắt thấy Phùng Tinh Nhiên nhìn Đinh Hạo ánh mắt khác lạ, đương nhiên không tin giữa hai người không có chuyện gì.Lời nói vừa hết, một đạo hồng quang phá không xuất ra, như mặt trời giữa trưa tỏa ra ánh sáng chói mắt, khiến mắt Đinh Hạo vừa mới thích nghi với hào quang xong thì kiếm quang đã đến trước mắt rồi !Không hổ là cao thủ Nguyên Anh kỳ, thực lực quả nhiên bất phàm, cũng may là Đinh Hạo sớm có phòng bị, hơn nữa Thành Hùng vốn coi thường Đinh Hạo, vẫn chưa sử dụng toàn lực, trước khi đạo kiếm quang đến người Đinh Hạo đột nhiên lùi lại, Nghịch Thiên Ma kiếm đã nằm trong tay, một đạo hắc mang chém ra.
"Ầm !" một tiếng, thân hình Đinh Hạo lui về phía sau, một lát sau bụi bặm tan hết, Đinh Hạo cũng không bị thương, chỉ là thở hổn hển vài cái.- Hay ! Không ngờ là Đinh huynh lại có thực lực đến mức này , đệ đệ ta bị thương dưới tay người quả nhiên không sai.
Là ta quá coi thường thực lực Đinh huynh, bất quá sau đây sẽ không thế nữa !Thành Hùng thấy Đinh Hạo vẫn chưa bị thương, xuất ngôn tán thưởng, cũng có chút phong phạm đại gia.Vừa nãy người này đột nhiên ra tay, Phùng Tinh Nhiên hoàn toàn không ngờ tới, lúc này thấy Đinh Hạo vô sự, hít vào một hơi dài, bước nhanh tới bên cạnh Đinh Hạo, cẩn thận hỏi Đinh Hạo có bị sao hay không.
Sau khi xác định Đinh Hạo quả nhiên vô sự, nữ nhân này vọt tới trước mặt Thành Hùng, cả giận nói:- Ngươi thế là có ý gì, lại dám ở trước mặt bổn cô nương gây thương tổn cho hắn.
Với tu vi Nguyên Anh kỳ của nguơi chẳng lẽ không thấy thắng mà không vẻ vang sao ?Nữ nhân này vừa nói ra, Đinh Hạo đã thầm kêu không hay.
Quả nhiên không sai, khuôn mặt vốn đã hoà hoãn của Thành Hùng lập tức biến đổi, âm thanh lạnh lùng nói:- Cùng là đệ tử đời thứ ba, giao đấu với ta có gì không được, tu vi không bằng người cũng chẳng oán được ai.
Nể mặt ngươi, ta sẽ không lấy tính mạng hắn !Nói xong bước qua Phùng Tinh Nhiên bổ tới một kiếm.
Kiếm này khí thế xung thiên, kiếm quang vừa xuất ra đã phong kín đường lui của Đinh Hạo.
Đinh Hạo vẫn bình tĩnh, vẻ mặt không chút thay đổi, không chút do dự đem toàn bộ chân nguyên nhập vào trong Nghịch Thiên Ma Kiếm, Nghịch Thiên Ma Kiếm lệ quang bạo hiện, hắc khí như vòi bạch tuộc quấn quanh thân kiếm, khói đen cuồn cuộn tản mát ra ma khí kinh người đánh về phía kiếm quang đang bay tới.Lúc này Đinh Hạo bất đắc dĩ phải xuất toàn lực, Phùng Tinh Nhiên trông thấy uy thế như vậy cũng quên mất chuyện ra tay tương trợ, mà Thành Hùng cũng biến sắc, không ngờ thực lực Đinh Hạo lại cường hãn đến như vậy, hắn cũng xuất ra toàn lực, kiếm quang vốn bá đạo vô cùng lại càng trở nên cuồng bạo như sóng thần vươn đến trời..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...