“ Hai vị, bây giờ chúng ta đã bước vào con đường không thể quay lại” Thánh Vương mặt không biểu tình, nhìn hai người Phong Vân nói.
Phong Vân nhìn nhau, nhưng nhất thời không nói năng gì.
Trong một phòng chứa bí mật, mười hai thân ảnh tay mang những thanh binh khí kỳ lạ đang đứng tụ tập, dẫn đầu là một lão già râu dài tới ngực, bàn tay trái cầm một viên đá màu vàng chói lọi.
“ Khổ Thánh, ông đã làm hết sức mình, yên nghỉ đi, Tử Tịch tôi sẽ trả thù cho ông” lão già râu dài ôn tồn nói.
“ Khởi trận”
Tử Tịch phất tay một cái, viên đá lập tức bay lên cao, ánh sáng lấp lóe như đang dẫn đường cho họ, mười một người tay cầm binh khí nhanh chóng chia ra bao vây đám người Thánh Vương.
Tử Tịch cùng với 11 người chia ra làm ba nhóm, đồng loạt công kích đến vị trí yếu hại trên người Phong Vân và Thánh Vương.
Tứ tướng thủ hộ lấy Tàng Long Huyệt lần lượt là Khổ, Tập, Diệt, Đạo. Tử Tịch là người đứng đầu Tập đế, thực lực mạnh mẽ phi thường, nhanh như cắt đã kẹp lấy Đại Đồng kiếm của Thánh Vương, một tay vung quyền vào đỉnh đầu của hắn.
Khó lòng tránh, Thánh Vương chỉ còn cách vung quyền đón đỡ, lập tức ba ngưởi còn lại vung ra binh khí kẹp lấy Đại Đồng kiếm, đồng loạt ùa lên, trong phút chốc Thánh Vương đã tuột tay khỏi Đại Đồng kiếm.
Tám người còn lại thi nhau quấn lấy hai người Phong Vân, lúc vừa chiến, lúc vừa lui, di chuyển theo trận pháp biến ảo khôn lường do ánh sáng trên viên đá dẫn đường, làm cho Phong Vân tuy đã đạt đến nửa bước Thần Ma cũng phải lúng túng, chưa tìm được cách phá giải.
“ Vân Sư huynh...” Nhiếp Phong nhìn Bộ Kinh Vân gật đầu.
“ Uhm, muốn phá trận phải hủy hạch tâm của nó trước, đó chính là viên ngọc trên cao đó” Bộ Kinh Vân đã phát giác ra đầu mối của Thiên Cơ Bàn Long Trận nên lập tức phi thân lên cao.
Tử Tịch cùng 11 người thấy vậy thì vội tập trung tấn công lấy Bộ Kinh Vân, 11 người xếp thành hàng, tập trung nội lực lên người Tử Tịch, một chưởng đánh về phía Bộ Kinh Vân.
Kình lực mạnh mẽ phi thường, Bộ Kinh Vân không dám xem thường vội vung chưởng đón đỡ.
“ Ầm”
Bộ Kinh Vân tâm niệm biến chuyển, chưởng thế cũng thay đổi theo.
“ Phiên Vân Phúc Vũ”
“ Ầm”
Tử Tịch cùng 11 người bị một chưởng này chấn bay.
“ Các huynh đệ, biến trận mau” Tử Tịch hét lớn, lập tức móc lấy hai mắt ném vào viên đá, 11 người còn lại cũng lập tức làm theo.
Phong Vân cùng Thánh Vương vô cùng ngạc nhiên trước hành động của 12 ngươi bọn họ nên đã chậm lại một nhịp.
Viên đá nhận được huyết nhục từ 12 người thì đột ngột tỏa sáng chói mắt, tốc độ di chuyển vượt mấy chục lần tốc độ âm thanh, đánh xuống đám người Thánh Vương và Phong Vân.
“ Ah... ah”
Có mấy người không kịp phòng bị, trên người ngay tức khắc xuất hiện mấy cáo lỗ máu dọa người.
“ Phong đệ, Ma Ha Vô Lượng”
Bộ Kinh Vân thấy vậy thì vội gật đầu với Nhiếp Phong, cả hai người phi thân lên cao. Phong vô thường, Vân vô tướng, trong nháy mắt đã hình thành nên một vòi rồng màu đen, cuốn lấy đám người Tử Tịch và viên xá lợi.
“ Ầm... ầm... ầm”
Trong phút chốc, Tử Tịch cùng 11 người thuộc hạ và viên đá Thiên Cơ Bích đã bị Ma Ha Vô Lượng thôn phệ sạch sẽ, quay trở về với cát bụi.
“ Ma Ha Vô Lượng, quả nhiên khủng bố” Thánh Vương cùng đám thuộc hạ thấy một màn này thì âm thầm kinh hãi.
Cửa đá trước mặt đám người bỗng mở ra, một thông đạo tối đen như mực xuật hiện, đây là đường đi đến cửa ải thứ ba của Tàng Long Huyệt.
Đám người Thánh Vương theo thông đạo tiến về phía trước, đi đến một phòng chứa bí mật, trong phòng chứa có một nam tử trung niên đang đứng, gương mặt tiều tụy, thần sắc tỏ vẻ thống khổ.
“ Các ngươi hãy lui lại, ta không muốn giết các ngươi” người nam tử trung niên bất giác ôm mặt hét lên, thanh âm vang vọng cả căn phòng.
Mặt đất dưới chân đám người bỗng nhiên nứt toạc, từng mảnh kim loại như có linh tính từ dưới mặt đất chui lên, bay lơ lửng xung quanh người nam tử trung niên.
Chỉ trong tích tắc, các mảnh kim loại lắp ráp lại thành một bộ khải giáp màu đen mặc trên người nam tử trung niên, từ trong bộ giáp phát ra nồng nặc tử khí làm cho Phong Vân cũng phải nhíu mày.
“ Bộ giáp này chính là Bất Diệt Chiến Giáp của tổ tiên ta, Đông Phương Thương Long. Ngày xưa, tổ tiên ta trên chiến trường giết người vô số, bộ giáp ông mặc trên người đã bị nguyền rủa. Người đang mặc chiến giáp chính là truyền nhân của Diệt đế, Diệt Minh” Thánh Vương mặt không biểu tình, ôn tồn giải thích cho hai người Phong Vân.
“ Thánh Vương, ngươi muốn phá Long huyệt thì phải qua cửa ải của ta” Diệt Minh nói nhỏ nhưng thanh âm lại làm rung động chiến giáp phát ra tiếng binh khí khua nhau rợn người.
“ Phá Long huyệt, trừ túc mệnh là nguyện vọng của cả đời ta, tất cả hôm nay phải chấm dứt” Thánh Vương dứt lời, Đại Đồng kiếm trên tay đã đánh thẳng tới.
“ Anh hùng vô minh”
Từng đường kiếm khí đánh lên chiến giáp chỉ phát ra những tiếng leng keng chứ không tạo ra ảnh hưởng gì, Diệt Minh đưa chưởng ra đỡ kiếm, trở trảo chộp lấy cổ tay Thánh Vương, sau đó thổ kình, chiến giáp lập tức rã ra thành trăm mảnh, nhanh như tia chớp bắn lên người Thánh Vương.
Thánh Vương thấy mặt đau rát thì vội vàng bỏ kiếm, lộn người ra sau né tránh.
Trăm mảnh chiến giáp sau khi bắn ra lập tức lắp ráp trở lại trên người Diệt Minh, tốc độ nhanh dọa người.
“ Ngạo Tuyết Lăng Sương”
Thánh Vương vận toàn bộ nội lực, đánh ra một quyền mạnh nhất của Thiên Sương Quyền về phía Diệt Minh.
Hàn kình tứ phía tập kích vào tận trong chiến giáp, nhưng Diệt Minh sắc mặt như không. Một chỉ xuất ra đón đỡ lấy hàn kình kinh khủng.
“ Ầm”
Chiến ý thiêu đốt, Diệt Minh chỉ dùng một ngón tay đã phá vỡ hàn kình của Thánh Vương, đẩy cường chiêu của hắn áp xuống đất.
“ Nhị vị, ta cần sự trợ giúp của hai ngươi, chỉ có máu của Tử Tinh mới có thể phá vỡ Bất Diệt Chiến Giáp” Thánh Vương lùi ra sau, ánh mắt hướng về Phong Vân nói.
Phong Vân như không hề nghe Thánh Vương nói, hai người phi thân tiến đến Diệt Minh, Bài Vân Chưởng cùng Phong Thần Thoái đánh tới.
“ Oành... oành”
Phong Vân giáp công nhưng Diệt Minh vẫn đón đỡ được tất cả đòn đánh của hai người, hàng trăm mảnh chiến giáp lúc hợp, lúc tan tập kích như thiểm điện làm cho Phong Vân cũng phải đổ máu.
Một lúc sau, không biết có phải do hiệu quả của máu Phong Vân hay không mà tử khí nồng nặc của Bất Diệt Chiến Giáp từ từ tan biến, một số mảnh giáp đã từ từ rơi xuống đất, không thể lắp ráp lại.
“ Ha ha ha... rốt cục Bất Diệt Chiến Giáp đã bị phá giải” Thánh Vương bên ngoài quan sát thấy vậy thì thầm vui mừng.
Không ngoài dự đoán, một lúc sau, mảnh giáp trên người Diệt Minh hoàn toàn rơi xuống đất, sức mạnh trên người hắn cũng tan biến dần. Trong lúc sơ suất, Diệt Minh bị một chưởng của Bộ Kinh Vân đánh văng vào bức tường.
Trong một thạch thất gần đó, một đám lão giả cùng một cô bé khoảng mười ba mười bốn tuổi đang quan sát toàn bộ diễn biến xảy ra, sắc mặt đám người đều vô củng hoảng hốt.
“ Chết rồi, không ngờ chúng lại tìm ra được Tử Tinh trợ giúp”
“ Nhanh lên, không được chậm trễ, tiểu Qủa, con mau theo ta” một lão giả râu tóc bạc phơ nắm lấy tay cô bé kéo đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...