La Vũ Hạo lắc đầu mỉm cười, nói với Đường Tinh Khanh: “Đồ lười nhà em, tan học lâu như vậy rồi mà còn chưa chịu dậy. Anh không nỡ đánh thức nên ngồi đây chờ em tỉnh lại.”
Đường Tinh Khanh vươn vai, hơi đăm chiêu gật đầu, cô nhận ra được thứ gì đó khác thường.
Nhiều năm qua, Đường Tinh Khanh chưa từng thấy thứ tạp chất đó xuất hiện trong con ngươi của La Vũ Hạo.
“Anh Vũ Hạo, anh tìm em có chuyện gì không?” Giọng nói của Đường Tinh Khanh không khỏi trầm tĩnh xuống, dường như cô cũng đã có dự cảm về một chuyện gì đó không hay.
Anh Vũ Hạo…
Mỗi lần La Vũ Hạo nghe Đường Tinh Khanh gọi mình như vậy, tâm trạng anh lại như trở về nhiều năm trước, thanh mai trúc mã. Lúc đó hai người đều rất vô tư, năm tháng tĩnh lặng, bất cứ một khoảnh khắc nào cũng đẹp đẽ như truyện cổ tích.
Nhưng rồi, La Vũ Hạo dần nhận ra được, mấy chữ anh Vũ Hạo chỉ là một cách thừa nhận thân phận mình mà thôi. Cho dù anh có làm gì, anh cũng chỉ có thể là anh mà thôi.
“Anh Vũ Hạo?” Rất ít khi Đường Tinh Khanh thấy bộ dạng chán chường của anh như vậy.
La Vũ Hạo bị Đường Tinh Khanh kéo ra khỏi hồi ức, anh nở một nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.
“Tinh Khanh, lần này anh tìm em, là vì anh muốn chào từ biệt em trước khi đi.” La Vũ Hạo nhìn vào mắt Đường Tinh Khanh, sắp xếp lại từ ngữ của mình. Từ khi chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy nói chuyện lại hao tốn sức lực đến thế, cần kiên nhẫn, thể lực, thậm chí cả sức quan sát mới có thể tổng hợp thành một câu nói này.
“Đi? Anh muốn đi đâu?”
Đường Tinh Khanh nhíu mày.
“Ra nước ngoài.”
“Tinh Khanh, đáng nhẽ anh muốn đi trong im lặng, không để lại bất cứ lí do gì khiến em phải đau lòng mong nhớ. Nhưng mấy hôm nay anh lại nghĩ, trên mảnh đất này, người mà anh không đành lòng bỏ lại chính là em. Vậy nên trước khi đi anh tới thăm em một chút, coi như hoàn thành một ước nguyện.”
La Vũ Hạo nói rất chậm, mỗi chữ như đang cố gắng níu giữ khoảng thời gian chia tay bịn rịn này.
Đường Tinh Khanh nháy mắt, đôi mi ngấn lệ, mãi một lúc sau mới nói: “Anh Vũ Hạo, sao anh nói cứ như sinh ly tử biệt vậy, chỉ là khoảng cách của một tấm vé máy bay thôi.”
La Vũ Hạo cười cười, lắc đầu không nói. Anh biết, đây không chỉ là khoảng cách từ Trung Quốc tới bên kia đại dương, mà là khoảng cách mà một trái tim không thể với tới được.
“Sau khi anh đi, em phải chăm sóc tốt cho bản thân. Nếu có vấn đề gì bọn họ không giải quyết được, em cứ gọi cho anh. Cho dù anh có ở chân trời góc biển, cũng sẽ gắng hết sức để giúp em.” La Vũ Hạo vẫn cười, người đàn ông này, đến tận phút cuối cùng cũng vẫn giữ hình tượng trong sạch, ấm áp lại tràn ngập cảm giác an toàn trước mặt Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh không khỏi nhớ lại thời thơ ấu thuần khiết đẹp đẽ trước kia, anh Vũ Hạo như người bảo vệ của mình, cũng là thần tượng mà cô hâm mộ. Cô cũng nhớ lại những khi Đông Phùng Lưu dây dưa, anh Vũ Hạo cũng đứng ra nhiều lần để bảo vệ cô, không cho người ta bắt nạt cô, cứu cô ra khỏi hộp đen.
Anh còn vì cô mà từ bỏ hình tượng nhã nhặn xưa nay, đánh một trận với Đông Phùng Lưu.
Thậm chí cho dù phải nhận sự khinh thường của Đông Phùng Lưu, anh cũng muốn để Đông Phùng Lưu tôn trọng cô, bảo vệ cô.
Đường Tinh Khanh rất muốn rúc vào ngực La Vũ Hạo như lúc còn nhỏ, nhưng cuối cùng cô cũng nhịn xuống.
Giữa hai người luôn có một khoảng cách như vậy.
Lúc này, một bóng người lẳng lặng xuất hiện ngoài cửa phòng học, nhìn cảnh tượng trong phòng bằng ánh mắt lạnh như băng. Tất cả những hình ảnh khi Đường Tinh Khanh và La Vũ Hạo nhìn nhau thắm thiết đều bị hắn thấy hết được.
Đông Phùng Lưu cười lạnh, cuối cùng biến mất trong bóng râm.
Lại một lần nữa, hắn cảm nhận được sự phản bội của Đường Tinh Khanh, cái đồ dâm đãng này, vẫn chưa học được cái gì là ngoan ngoãn sao?
…
La Vũ Hạo rời đi.
Một mình Đường Tinh Khanh bơ vơ trên con đường về nhà.
Bước đi của cô chao đảo, khó khăn.
Nhưng không bao lâu sau, một chiếc xe bấm còi phía sau lưng cô, kính xe hạ xuống. Là khuôn mặt của Nam Cường Thịnh.
Hắn cười nói: “Ha, cô chủ Đông Phùng, có cần tôi chở cô một đoạn đường không?”
Đường Tinh Khanh không từ chối.
Cô biết mình khó mà đi hết đường về nhà được, bèn gật đầu lên xe.
“Cám ơn anh, ngài Nam Cung.”
Đường Tinh Khanh không cảm thấy có ác cảm với Nam Cường Thịnh, lần trước Nam Cường Thịnh cũng coi như cứu nguy cho cô trong quán bar, hơn nữa ấn tượng mà Nam Cường Thịnh cho cô luôn là một công tử phong độ, có học.
Nam Cường Thịnh cười cười, vừa đánh lái vừa nói: “Gần đây tôi nghe Lưu kể rất nhiều chuyện về cô, ví dụ như chuyện mới xảy ra trước đó…”
Chuyện mới xảy ra trước đó? Là chuyện gì?
Đường Tinh Khanh nhíu mày, chờ Nam Cường Thịnh nói tiếp.
“Có thể làm đại công tử của nhà họ La mê mẩn như vậy, hơn nữa còn là khi đã gả vào nhà họ Đông Phùng, cô rất ghê gớm.”
Câu ghê gớm của Nam Cường Thịnh không nóng không lạnh, nhưng Đường Tinh Khanh nghe ra một sự sỉ nhục trắng trợn.
“Trước đó quả thật tôi từng quen biết La Vũ Hạo, anh ấy sắp ra nước ngoài nên muốn gặp tôi lần cuối. Có phải ngài Nam Cung hiểu lầm gì đó rồi không? Trước kia tôi vẫn luôn tôn trọng và ngưỡng mộ ngài Nam Cung, hi vọng anh không phải là loại người có suy nghĩ hời hợt như vậy, câu nói của anh khiến tôi cảm thấy rất bối rối.”
Nam Cường Thịnh trầm mặc một hồi rồi nói tiếp: “Tôi cũng chỉ là nghe Lưu nói thôi, anh ấy rất tức giận. Hơn nữa tôi nghe nói tối mấy hôm trước La Vũ Hạo đã hứa sẽ không tìm cô nữa, hôm nay hai người lại gặp riêng nhau, nếu là tôi, tôi cũng sẽ tức giận. Huống hồ, trước kia còn từng xảy ra chuyện đó.”
“Chuyện đó” mà Nam Cường Thịnh nói đương nhiên chính là chỉ lần mà Đường Tinh Khanh trúng thuốc kích dục.
Đường Tinh Khanh không ngờ chuyện này lại trở thành chứng cớ để buộc tội mình. Cô cười khổ, lắc đầu nói: “Ngài Nam Cung, tôi với La Vũ Hạo chỉ có quan hệ anh em, điểm này mong rằng mọi người hiểu cho rõ. Tôi không hề yêu anh ấy.”
Nam Cường Thịnh đột nhiên thốt ra một câu: “Có phải cô yêu Đông Phùng Lưu rồi không?”
Đường Tinh Khanh kinh ngạc, cô không ngờ Nam Cường Thịnh lại hỏi vấn đề vớ vẩn này, cô nhíu mày nói: “Nếu có người phụ nữ nào yêu Đông Phùng Lưu, tôi nghĩ cũng chỉ là yêu tiền của tên biến thái đó thôi. Đương nhiên, cả hai người đó tôi đều không yêu ai, thậm chí tôi còn rất chán ghét anh ta.”
Nam Cường Thịnh đột nhiên nói đùa: “Cô rất hiểu biết cậu ấy. Biến thái, đúng vậy, người mà thực sự hiểu cậu ấy sẽ biết Lưu là một kẻ bị thần kinh cộng thêm với biến thái.”
Đường Tinh Khanh không hiểu rốt cuộc thái độ của Nam Cường Thịnh là gì, Đông Phùng Lưu cử anh ta tới để dò hỏi cô?
Đường Tinh Khanh hỏi trực tiếp: “Tôi tin rằng mình gặp được ngài Nam Cung ở đây không phải là trùng hợp, xin hỏi ngài Nam Cung có suy nghĩ như thế nào về tôi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...