“Anh bị thần kinh à!” Đông Phùng Lưu vừa nói xong, tim Đường Tinh Khanh bỗng đập nhanh hơn nửa nhịp, nhìn vào ánh mắt khó hiểu của anh ta có chút chột dạ, đến nói chuyện cũng tỏ ra có chút hết hơi, “Tôi không bao giờ thích anh! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không thể nào thích anh được! Cũng không thể nổi ghen về chuyện hai người ở bên nhau!”
Vừa dứt lời, Đông Phùng Lưu bỗng khẽ cười, anh ta tiến sát đến Đường Tinh Khanh, chịu không nổi mà hôn cô một lát, sau đó lại nhìn cô bằng ánh mắt sâu lắng nói: “Anh còn chưa nói là em ghen, vậy mà em đã tự thừa nhận rồi, còn nói không thích anh, thế thì là vì cái gì?”
“Đây là...” Thái độ của Đông Phùng Lưu thay đổi quá nhanh, vừa rồi còn tức giận đùng đùng, bây giờ đã dịu dàng trở lại, thái độ thay đổi nhanh như vậy khiến Đường Tinh Khanh không biết phải làm sao, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Thái độ quẫn bách của Đường Tinh Khanh bị Đông Phùng Lưu nhìn thấy hết, khóe môi anh hiện ra nụ cười đắc ý, khôi phục lại bộ dạng xấu xa của hai người người, giọng nói của anh khẳng định: “Đường Tinh Khanh, em thích anh rồi!”
“Tôi không có!” Đường Tinh Khanh lập tức phản bác lại.
Đồng thời cô cũng cảnh giác lùi về phía sau, muốn giữ khoảng cách với Đông Phùng Lưu, Đông Phùng Lưu như vậy rất kỳ lạ, cô căn bản không thể nào thích ứng nổi.
Không nói đến lúc nãy, hai ngày này, kể từ lần trước Đông Phùng Lưu bảo cô làm người tình của anh, Đường Tinh Khanh từ chối đã khiến Đông Phùng Lưu luôn giữ thái độ lạnh nhạt với cô.
Hôm sau không nói tiếng nào đã đi tìm Tô Tuyết Phi hẹn hò, sáng hôm sau lại đến phòng cô hôn cô, thái độ không hiểu, sau đó cô từ chối, Đông Phùng Lưu lại tức giận nhắm vào cô ở trung tâm thương mại, trong nhà hàng thì lại giống như đang chất vấn cô vậy.
Được không, tất cả những chuyện trước đây Đường Tinh Khanh đều có thể hiểu được là vì Đông Phùng Lưu đang phát điên, nhưng bỗng nhiên bây giờ Đông Phùng Lưu lại nghiêm túc nói với mình là cô thích anh.
Đường Tinh Khanh cảm thấy Đông Phùng Lưu điên thật rồi.
Đường Tinh Khanh đưa tay lên sờ thử trán Đông Phùng Lưu, thấy vẫn bình thường, tự lẩm bẩm: “Không bị sốt mà... Chắc không phải đầu đập vào đâu bị hỏng rồi đấy chứ...”
Lời mà Đường Tinh Khanh nói khiến cho Đông Phùng Lưu tức điên lên, anh nhìn Đường Tinh Khanh không nói năng gì, sau đó hôn cô một cái thật lâu, vừa hôn xong, Đông Phùng Lưu lại ôm chặt lấy cô nhưng không tiếp tục động tác tiếp theo.
Hai người ôm cách nhau qua lớp chăn, cảm giác này thật kỳ lạ, bầu không khí có chút ngượng ngùng, Đường Tinh Khanh đẩy Đông Phùng Lưu ra nhưng trong lòng vẫn không khỏi thắc mắc hỏi: “Này... Đông Phùng Lưu, thứ nhất anh không bị ấm đầu, thứ hai là đầu anh cũng không bị đá hỏng... Anh nói xem hai ngày nay có phải kỳ sinh lý của anh đến rồi không? Sao lại phát điên lên như vậy, buổi sáng lại còn đối xử với tôi như vậy!”
Bây giờ Đông Phùng Lưu cuối cùng thì cũng không còn giữ thái độ lạnh nhạt với Đường Tinh Khanh nữa rồi, nghe thấy Đường Tinh Khanh hỏi, anh khẽ cười để lộ ra nụ cười mờ ám: “Em muốn biết à?”
“Ừm” Đường Tinh Khanh gật đầu
“Vậy thì hôn anh một cái đi.”
“...”
Sắc mặt Đường Tinh Khanh tối sầm lại, Đông Phùng Lưu lại dùng cách này.
“Không hôn thật sao?” Tâm trạng của Đông Phùng Lưu dường như đã tốt hơn trước, anh nằm bên cạnh Đường Tinh Khanh, một tay chống đầu còn một tay ôm lấy Đường Tinh Khanh vào lòng.
Hai tay Đường Tinh Khanh chắn trước ngực Đông Phùng Lưu, lắc đầu cự tuyệt nói: “Không hôn, có đánh chết cũng không hôn!”
“Vậy thì anh không nói cho em biết.” Nói xong, Đông Phùng Lưu lại để lộ ra vẻ mặt em cầu xin anh đi.
Thấy bộ mặt này của Đông Phùng Lưu khiến cho Đường Tinh Khanh rất tức, lần này cô không thể xuống nước tiếp được, nói gì cũng sẽ không thỏa hiệp nữa. Lúc này kéo lấy tay của Đông Phùng Lưu tức giận nói: “Tôi cắn tay anh đấy!”
Dứt lời, Đường Tinh Khanh không khách sáo cắn thẳng vào tay Đông Phùng Lưu, trong chớp mắt, trên cánh tay Đông Phùng Lưu hằn lên một hàng răng do bị Đường Tinh Khanh cắn.
Đông Phùng Lưu kêu lên đau đớn nhưng anh cũng không rút tay ra mà để mặc cho Đường Tinh Khanh cắn.
Đợi Đường Tinh Khanh cắn đủ rồi mới đắc ý bỏ ra, rồi nhìn Đông Phùng Lưu bằng vẻ mặt khiêu khích.
Thấy vậy Đông Phùng Lưu cười gian trá: “Nhóc con, còn dám cắn anh, cả đời này em đừng mong mà biết được tại sao anh lại nổi giận lên với em, sao anh lại đối xử tốt với Tô Tuyết Phi đến như vậy.”
“... Anh uy hiếp tôi!” Đường Tinh Khanh trừng mắt nhìn Đông Phùng Lưu, nói mấy câu như kiểu cắn răng vào nói vậy.
“Vậy thì em hôn anh một cái đi.” Đông Phùng Lưu lại giở trò vô lại ra.
Thấy dáng vẻ này của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh trợn mắt, cô xoay người đi không thèm đếm xỉa đến Đông Phùng Lưu nữa: “Muốn nói thì nói, không nói thì thôi, tôi đi ngủ.”
Đông Phùng Lưu khẽ thở dài, anh xoay người Đường Tinh Khanh lại, cúi đầu xuống hôn cô một cái rồi bất đắc dĩ nói: “Em không hôn anh, vậy để anh hôn em là được chứ gì?”
Đường Tinh Khanh hừ lạnh một tiếng, đang muốn nói gì đó bỗng nhiên lại nhận thấy mối quan hệ của hai người bỗng nhiên lại trở nên thật mờ ám, cảnh ôm hôn trên giường thế này là thế nào, cô thì không mặc gì còn Đông Phùng Lưu lại mặc quần áo, cảm giác thật kỳ lạ, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây?”
Như vậy không phải trở thành người tình của Đông Phùng Lưu rồi sao!
A a... Cô không muốn!
Đường Tinh Khanh giật mình rồi đẩy Đông Phùng Lưu ra, ánh mắt tràn đầy cảnh giác rồi nhìn Đông Phùng Lưu đầy nghi hoặc: “Đông Phùng Lưu, sao đột nhiên anh lại đối xử tốt với tôi đến vậy? Không phải anh có âm mưu gì đấy chứ?”
Đông Phùng Lưu không hiểu Đường Tinh Khanh lại bị làm sao, bỗng bị đẩy ra nên anh có vẻ không vui nhăn mày hỏi: “Âm mưu? Anh thì có âm mưu gì với em chứ?”
Chắc chắn là có âm mưu! Đông Phùng Lưu không giống loại người kia, qua quen biết bao nhiêu năm nay, Đường Tinh Khanh cảm thấy anh ta nhất định đang tính toán gì đó.
Nhìn Đông Phùng Lưu một lượt, Đường Tinh Khanh mở miệng lưỡng lự nói: “Đông Phùng Lưu... Có phải anh muốn dụ dỗ tôi làm người thứ ba hay không?”
“Người thứ ba?” Đông Phùng Lưu trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu nghiêm túc nói: “Không phải, anh không muốn em làm người tình của anh.”
“Nếu như không phải làm người thứ ba, vậy sao anh phải đối xử tốt với tôi như vậy, Doãn Thu Ngọc của anh thì phải làm như thế nào?” Đường Tinh Khanh nhìn Đông Phùng Lưu khó hiểu.
“Sau này em sẽ rõ.” Đông Phùng Lưu lẳng lặng nhìn Đường Tinh Khanh, ánh mắt sâu xa của anh giống như đang ẩn chứa gì đó, Đường Tinh Khanh không hiểu cũng không nhìn ra được.
“Còn Doãn Thu Ngọc... Cô ấy chỉ là một người không quan trọng, em chỉ cần nhớ điểm này là được.” Đông Phùng Lưu nói.
Đường Tinh Khanh không tin những lời vừa rồi của Đông Phùng Lưu, quan hệ của bọn họ lúc này đã có chút vượt quá mối quan hệ cấp trên cấp dưới rồi.
So với quan hệ cấp trên cấp dưới, thì quan hệ của hai người họ giống như là... người yêu hơn.
So sánh như vậy có chút kỳ quặc nhưng do Đường Tinh Khanh không thích cảm giác như vậy, nếu như tiếp tục mối quan hệ này với Đông Phùng Lưu, cô sẽ không tự chủ được lún vào rồi quên mất mục đích ban đầu mình tiếp cận Đông Phùng Lưu.
Cô về nước là để tìm con, chứ không phải là giữ mối quan hệ mập mờ này với Đông Phùng Lưu, cho dù không có Đường Ngũ Tuấn ở giữa, Đường Tinh Khanh cũng không muốn đến gần Đông Phùng Lưu.
Đông Phùng Lưu có thù giết bố với mình, điều này cô tuyệt đối không thể quên được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...