“Tôi nói nhiều như vậy chỉ là muốn chứng minh một chuyện – đó là tôi vốn không hề thích anh! Cũng không muốn quyến rũ anh! Cho dù thế nào thì tôi cũng không xấu, tùy tiện tìm một người đàn ông nào đó mà chả được? Sao lại có thể đi quyến rũ một người đàn ông đã có vợ sắp cưới để trở thành người thứ ba chứ? Anh cũng đừng nhìn tôi như vậy, tôi đang nói chuyện thực tế!”
Đường Tinh Khanh nói hết câu cũng không thấy thở dốc, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí sau khi nói xong còn có phần đắc ý.
Đông Phùng Lưu ngạc nhiên nhìn Đường Tinh Khanh, trước đây anh không hề biết là thư ký của mình lại có tài ăn nói như vậy.
Đông Phùng Lưu nghe thấy Đường Tinh Khanh nói xong thì như là nghĩ đến điều gì đó, anh thoải mái mà gật đầu, sau đó vui vẻ vỗ lên vai cô, cười nói: “Tôi hiểu được ý của cô, nếu cô đã không thích tôi vậy thì mai hãy ăn mặc bình thường rồi hãy đi làm, yên tâm, tôi cũng không thích cô.”
“…” Đường Tinh Khanh không biết nên nói gì.
Hoá ra những gì cô vừa nói lúc nãy đều là đàn gẩy tai trâu sao?
A a a, tại sao con người này lại khó nói chuyện như vậy chứ!
Đường Tinh Khanh cảm thấy thất bại, cô hoàn toàn không muốn thay đổi về kiểu trang điểm bình thường, không biết vì sao nhưng cô không hy vọng Đông Phùng Lưu để ý đến dáng vẻ bên ngoài của cô… Tại sao anh không thể tiếp nhận và đối mặt với cô cho dù cô có trang điểm kiểu nào đi chăng nữa chứ?
Huống hồ, nếu như cô trở về với diện mạo như lúc ban đầu thì còn phải đối phó với người phụ nữ khó chơi tên Doãn Thu Ngọc kia, chỉ cần nghĩ đến đây thôi là cô đã cảm thấy buồn bực rồi!
Đường Tinh Khanh suy nghĩ một lúc rồi quyết định cố gắng tranh thủ cho mình thêm một lần nữa: “Tổng giám đốc, tôi không muốn thay đổi…”
“Tôi bảo cô đổi thì cô phải đổi, đây là mệnh lệnh!” Lời nói của Đông Phùng Lưu không cho phép người khác từ chối.
“Xin hỏi, dựa vào cái gì chứ?” Đường Tinh Khanh bình tĩnh nhìn anh.
“Bởi vì tôi là cấp trên của cô.” Đông Phùng Lưu nói ra những lời này một cách đầy khí thế.
Nhưng mà, Đường Tinh Khanh vốn đang tràn ngập oán khí, nay lại vì có thêm những lời này mà hoàn toàn bùng nổ! Anh đã cứng rắn như vậy, lại còn suốt ngày lấy thân phận cấp trên để đe dọa tôi thì tôi sẽ khiến cho anh được như nguyện!
Đường Tinh Khanh trừng mắt nhìn Đông Phùng Lưu, lời nói chắc như đinh đóng cột: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ xin thôi việc! Tôi không làm công việc này nữa là được đúng không!”
Đường Tinh Khanh không tin là Đông Phùng Lưu lại còn có thể coi trọng dáng vẻ bên ngoài của cô đến mức này!
Đông Phùng Lưu nghe thấy vậy thì giận lên, lời nói của anh không cho phép người khác thoái thác: “Tôi không phê chuẩn.”
Cho dù Đông Phùng Lưu có nói như vậy thì cũng không thay đổi được quyết tâm muốn rời khỏi đây của Đường Tinh Khanh: “Anh có ngăn cản cũng vô ích, dù sao tôi cũng sẽ không làm nữa, lát nữa tôi sẽ nộp đơn xin thôi việc đến phòng làm việc của anh, anh cứ chờ đấy!”
Đường Tinh Khanh nói xong thì đi vòng qua Đông Phùng Lưu để về chỗ làm việc của mình, lấy giấy bút bắt đầu viết.
Đông Phùng Lưu lạnh lùng nhìn Đường Tinh Khanh viết đơn, sau đó tốt bụng nhắc nhở: “Cô có viết cũng vô ích thôi, tôi sẽ không nhận đâu.”
“Việc này tôi không thể theo ý anh được!” Đường Tinh Khanh hung hăng mà lườm anh một cái, rồi lại tiếp tục viết đơn.
“Phải không?” Đông Phùng Lưu ngược lại vô cùng bình tĩnh cười nói: “Như vậy thì tôi muốn nhìn xem cô sẽ nộp tờ đơn này cho tôi như thế nào, chỉ cần tờ đơn này chưa đến được tay tôi thì cô sẽ không được tính là nghỉ việc!”
Khi mà Đường Tinh Khanh còn đang thắc mắc không hiểu những lời này của Đông Phùng Lưu có ý gì thì anh đột nhiên đi thẳng về phía phòng làm việc mà không thèm liếc nhìn cô một cái.
Đường Tinh Khanh bĩu môi, chắc là anh đang bày mưu tính kế gì đó, không sao cả, cho dù anh không nhận thì cô cũng nhất định đưa tờ đơn này đến tay của anh.
Ba phút sau, Đường Tinh Khanh cầm theo tờ đơn xin thôi việc đi vào trong phòng làm việc của Đông Phùng Lưu, tức giận đưa tờ đơn cho anh: “Gửi anh đơn xin thôi việc! Tôi không làm cái công việc đáng ghét này nữa!”
Nhưng Đông Phùng Lưu cũng không nhận, tờ đơn xin thôi việc cũng vì thế mà rơi xuống đất, anh chỉ khẽ nhíu mày: “Tôi đã nói là chỉ cần tờ đơn này không đích thân đưa đến tay tôi thì không được xem là chính thức nghỉ việc.”
Đường Tinh Khanh đang định nói là mặc kệ anh, bà đây không lấy tiền lương nữa là được! Thì đã bị lời nói của Đông Phùng Lưu chặn họng.
“Nếu như cô nghĩ sẽ trực tiếp rời khỏi đây, thì tin tôi đi, sẽ không có bất kỳ một công ty nào ở Trung Quốc nhận cô đâu. Còn tôi, cho dù phải đi đến chân trời góc biển cũng phải tìm được cô về...”
Anh muốn tìm cô?!
“Anh!” Đường Tinh Khanh trợn mắt, Đông Phùng Lưu cũng quá ngang ngược chuyên quyền rồi!
Cô rất muốn nói thêm, nhưng khi nghĩ đến cách làm việc không từ bất cứ thủ đoạn nào của anh trước đây thì cô biết anh là người nói được làm được, nếu như thật sự chọc giận anh thì hậu quả sẽ vô cùng khủng bố.
Đặc biệt là, nếu như anh nhớ lại chuyện của sáu năm trước thì hậu quả sẽ còn đáng sợ hơn!
Đường Tinh Khanh cũng không muốn có quá nhiều bi kịch xảy ra, huống hồ con trai của cô còn đang ở trên tay anh, khi nghĩ đến đây thì cô không dám nói thêm gì nữa.
Đường Tinh Khanh nhìn về phía tờ đơn xin thôi việc ở trên mặt đất, trong lòng cảm thấy buồn phiền!
Khi mà cô còn đang do dự xem có nên nhặt nó lên không, thì Đông Phùng Lưu còn không thèm nhìn nó một mắt mà từ tốn nói: “Pha cho tôi một cốc cà phê.”
“...”
Cà phê? Cà phê gì chứ, bây giờ cái quan trọng nhất là chuyện xin nghỉ việc của cô được không?
Đường Tinh Khanh không biết nên nói gì, cô nhẹ giọng nói: “Bây giờ tôi muốn xin nghỉ việc.”
Hiếm khi Đông Phùng Lưu lại có thể nói chuyện một cách thoải mái như vậy: “Tôi biết rồi, cô pha cho tôi một cốc cà phê trước đi đã.”
“Tôi không đi! Tôi muốn xin nghỉ việc!”
Đông Phùng Lưu nghe thấy vậy thì nhìn cô bằng ánh mắt không vui: “Những lời nên nói thì tôi cũng đã nói rồi, đừng để tôi phải lặp lại một lần nữa. Bây giờ cô còn là thư ký của tôi! Phải phục vụ tôi, cà phê!”
“...”
Đường Tinh Khanh tức đến mức nghiến răng, cuối cùng thì cô cũng đành bất đắc dĩ đi ra ngoài pha cho anh một cốc cà phê.
Đường Tinh Khanh đặt cốc cà phê ở trước mặt của Đông Phùng Lưu, sau khi suy nghĩ một lúc thì cô quyết định nhặt tờ đơn xin thôi việc lên, sau đó đưa đến gần Đông Phùng Lưu: “Tôi muốn xin nghỉ việc, làm phiền Tổng giám đốc xem qua.”
Đông Phùng Lưu cười lạnh một tiếng: “Tôi không đồng ý cho cô nghỉ việc!”
“Dựa vào cái gì chứ! Nhân viên muốn đi hay ở lại đều là nguyện vọng của mình! Anh không có quyền thao túng quyền tự do của tôi!”
Lần này thì Đường Tinh Khanh hoàn toàn nổi giận, cô không hiểu, không phải chỉ là xin nghỉ việc thôi sao, cùng lắm thì thiếu một người nhân viên mà thôi, Đông Phùng Lưu có cần phải tính toán chi li như vậy không!
Lửa giận của Đường Tinh Khanh ở trong mắt của Đông Phùng Lưu không hề đáng giá, anh lên tiếng giễu cợt: “Tôi biết cô có thể tiến vào công ty này là do Thu Ngọc tiến cử, nhưng có lẽ cũng vì thế mà cô không cẩn thận đọc hết nội quy nhân viên, và cũng không được huấn luyện trước khi vào làm việc.”
Đường Tinh Khanh nghe thấy những lời này của Đông Phùng Lưu thì khuôn mặt trở nên lạnh lẽo, cô không hiểu mà hỏi lại: “Anh có ý gì chứ?”
Đông Phùng Lưu bất đắc dĩ mà nói: “Nội quy nhân viên có một điều như thế này, với công việc bây giờ của cô, nếu cô chưa làm đủ ba năm mà tự động xin nghỉ việc thì sẽ phải bồi thường gấp mười lần phí vi phạm hợp đồng, chính là hơn ba tỷ. Mà chỉ cần cô ký hợp đồng với công ty thì điều khoản này lập tức có hiệu lực.”
Đông Phùng Lưu nói xong thì nhìn Đường Tinh Khanh bằng ánh mắt bỡn cợt, cười nói: “Đưa tiền đến đây, chỉ cần có hơn ba tỷ là cô có thể rời khỏi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...