“Dạ! Đại ca!”
Trước khi lên xe, Tịch Song nhìn về phía căn phòng của Đường Tinh Khanh bằng ánh mắt phức tạp, sau đó mới bước lên xe, khoé miệng xuất hiện một nụ cười quỷ quyệt.
…
Lại nói đến Đường Tinh Khanh.
Bởi vì cảm thấy hổ thẹn nên Đường Tinh Khanh cả đêm đều không ngủ ngon, đợi đến sáng hôm sau thức dậy mới thấy bản thân mình ở trong gương tiều tụy, giống như là ma nữ vậy.
Đường Tinh Khanh cũng lười không muốn trang điểm tỉ mỉ mà chỉ trang điểm qua loa sau đó đeo một chiếc kính gọng đen dầy cộp rồi đi ra ngoài.
Đến công ty, khi Đường Tinh Khanh vừa bước ra khỏi thang máy thì gặp được Đông Phùng Lưu cũng vừa từ trong phòng của tổng giám đốc ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Đường Tinh Khanh khẽ gật đầu với anh rồi đi về phía chỗ ngồi của mình, nhưng lại bị Đông Phùng Lưu gọi lại.
“Tổng giám đốc có chuyện gì không?” Đường Tinh Khanh nghĩ đến chuyện trưa ngày hôm qua tình cờ gặp nhau thì sắc mặt cũng không mấy tốt đẹp.
“Tinh Khanh… Đường… Tinh Khanh…?” Đông Phùng Lưu chậm rã đi về phía Đường Tinh Khanh, giọng nói mang tính trần thuật.
Đường Tinh Khanh vừa định gật đầu đáp lại thì nhận ra có gì đó không đúng, cô kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía Đông Phùng Lưu.
Đông Phùng Lưu vừa gọi cô là gì? Đường Tinh Khanh?
Nói như vậy thì Đông Phùng Lưu đã nhớ lại mọi chuyện? Anh đã nhận ra cô rồi sao?
Đông Phùng Lưu nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Đường Tinh Khanh thì nở một nụ cười bỡn cợt, anh đi đến trước mặt của cô, anh nhân lúc cô còn chưa phản ứng kịp nhanh chóng lấy cặp kính mắt của cô xuống.
Đông Phùng Lưu nhìn về phía khuôn mặt khác xa với khuôn mặt xinh đẹp tối hôm qua thì không nhịn được mà nở nụ cười, anh lên tiếng châm chọc: “Đường Khanh, đúng là cô, khuôn mặt của cô đúng là có thể thay đổi nhiều kiểu thật, lúc thì xấu xí lúc thì xinh đẹp… Cô nói xem, có khi nào ngày mai gặp lại thì cô sẽ biến thành một bà lão không?”
Lời này của Đông Phùng Lưu tràn ngập sự mỉa mai, Đường Tinh Khanh nháy mắt lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đông Phùng Lưu đã nhận ra thân phận thật sự của cô, biết cô chính là Đường Khanh, Đường Khanh chính là Đường An Kỳ, cũng chính là thư ký của anh. Tuy Đường Tinh Khanh không biết sao anh lại nhận ra cô, nhưng sao anh có thể châm chọc cô như vậy chứ?
Cô thích trang điểm thành nhiều phong cách khác nhau, thì sao chứ?
Nhưng may là anh vẫn chưa khôi phục ký ức, và nhớ đến chuyện của sáu năm trước!
Tuy thân phận bị vạch trần nhưng Đường Tinh Khanh cũng không để ý, cô lạnh lùng hừ một cái, khinh bỉ nói: “Tôi thích trang điểm theo phong cách nào đó là quyền của tôi, tổng giám đốc có phải anh đã quản quá nhiều rồi không?”
“Phải không?” Đông Phùng Lưu dửng dưng nói: “Tên thật của cô là Đường Khanh sao? Tôi có thể kiện cô tội lừa đạo vì đã lấy tên giả Đường An Kỳ để nộp đơn xin vào làm trong công ty, cô nói xem điều này có liên quan đến tôi hay không.”
Có mới là lạ, Đường Khanh cũng không phải là tên của cô, cô tên là Đường Tinh Khanh được hay không!!!
“Tôi…” Đường Tinh Khanh cắn chặt môi dưới, cô biết là bản thân đuối lý trong chuyện này, nên cũng không thể nói thêm điều gì, nhưng cô không muốn Đông Phùng Lưu dùng giọng điệu này để nói chuyện với cô: “Nhưng anh cũng không thể bỡn cợt tôi như vậy chứ.”
“Tôi bỡn cợt cô? Rõ ràng là cô đang đùa giỡn tôi không phải sao?” Đông Phùng Lưu dần dần lại gần Đường Tinh Khanh, hai người chỉ cách nhau một bước chân, khí thế của anh vừa mạnh mẽ lại hung hãn.
Có lẽ là vì đêm qua không ngủ ngon nên Đường Tinh Khanh bị đẩy vào thế bị động, cô bị Đông Phùng Lưu doạ sợ, lập tức không biết phải cãi lại như thế nào.
Đông Phùng Lưu thấy Đường Tinh Khanh không lên tiếng thì cười lạnh một tiếng, anh nhìn bộ quần áo quê mùa trên người cô rồi nói: “Ngày mai cô thay một bộ quần áo bình thường cho tôi, kiểu tóc và cặp kính này cũng phải thay đổi.”
“Tôi không làm!” Sự cường thế của Đông Phùng Lưu làm cho Đường Tinh Khanh cảm thấy không phục, tính quật cường của cô lại xuất hiện, nếu như dáng vẻ bền ngoài của cô làm cho Đông Phùng Lưu để ý thì Đường Tinh Khanh cô còn ở lại nơi này làm gì.
Cô lập tức không nể mặt mà phản bác lại: “Tôi ăn mặc như thế nào là quyền của tôi, anh dựa vào cái gì mà quyết định xem tôi phải ăn mặc trang điểm như thế nào!”
Kỳ thật điều làm cho Đường Tinh Khanh để ý hơn là Đông Phùng Lưu chỉ thích dáng vẻ xinh đẹp bên ngoài của cô, mà không phải là thích con người của cô, chấp nhận thân phận thật của cô.
Cấp trên như vậy thì cô cần làm gì chứ!
Đông Phùng Lưu cũng không biết được những suy nghĩ trong đầu cô, anh nở một nụ cười xấu xa, nhìn cô với ánh mắt đùa giỡn: “Quy định của công ty, dáng vẻ bên ngoài của nhân viên ít nhất cũng phải hào phóng, khôn khéo, không được làm xấu hoặc ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty. Mà cô… đã làm ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty.”
“Tôi như thế nào mà lại không hào phóng, khéo léo chứ? Trang phục của tôi cũng rất chỉn chu, từ trước đến nay anh cũng không có ý kiến, vì sao hôm nay, sau khi anh biết thân phận thật của tôi thì lại ép tôi thay đổi? Hay là… Tổng giám đốc thích dáng vẻ trang điểm xinh đẹp của tôi? Sao nào, dáng vẻ kia của tôi có phải là rất đẹp hay không? Chẳng lẽ là anh thích tôi?” Đường Tinh Khanh châm chọc, lời nói của cô tràn ngập ý muốn gây sự.
Sắc mặt của Đông Phùng Lưu khẽ biến, sau đó trầm xuống, khinh thường nói: “Tôi thích cô? Đừng có nói đùa, tôi đã có vợ sắp cưới, sao có thể thích cô được? Nhưng mà cô, nếu có thể là chính mình thì sao lại muốn làm cho bản thân xấu đi? Chẳng lẽ cô muốn dùng cách đó để làm cho tôi chú ý, để tôi thấy cô không giống với những người phụ nữ bình thường khác.”
Tên khốn này lại lên cơn điên rồi!
Đường Tinh Khanh không nhịn được mà nở một nụ cười lạnh, anh vẫn luôn lấy chuyện cô muốn quyến rũ anh ra để mà nói, vậy thì để cô nói cho rõ, xem sau này anh còn dám hay không, tên khốn!
Vẻ mặt của Đường Tinh Khanh trở nên nghiêm túc: “Đúng vậy, tôi chính là muốn làm cho anh chú ý thì sao chứ? Bây giờ có phải là tổng giám đốc đã bị tôi hút hồn, cho nên muốn nhìn thấy tôi trang điểm thật xinh đẹp phải không? Còn cô vợ sắp cưới kia của anh…”
Đường Tinh Khanh nói đến chỗ này thì nở một nụ cười lạnh, đây là lần đầu tiên Đông Phùng Lưu nhìn thấy dáng vẻ cao ngạo của cô: “Trên người cô vợ sắp cưới của anh có điểm nào có thể so sánh với tôi?”
Những lời này của Đường Tinh Khanh khiến cho Đông Phùng Lưu cảm thấy vô cùng hứng thú, anh đột nhiên bật cười, rồi nói: “Nói như vậy thì có nghĩa là cô thích tôi?”
“…”
Đường Tinh Khanh không biết phải nói gì, không phải là anh rất thích người vợ sắp cưới của mình sao, cô nói xấu người vợ sắp cưới của anh như vậy mà anh lại hoàn toàn không hề tức giận? Ngược lại còn có vẻ vô cùng hứng thú mà hỏi vặn lại cô nữa chứ?
Đường Tinh Khanh không thể hiểu được Đông Phùng Lưu đang nghĩ cái gì, chết tiệt! Anh có ý gì chứ?
Đường Tinh Khanh buồn bực nói: “Tôi chỉ là đang lấy ví dụ so sánh… Chẳng lẽ với sự thông minh của mình mà tổng giám đốc nghe không hiểu sao? Hơn nữa, mong tổng giám đốc anh nhận rõ tình hình thực tế, nên như tôi thật sự muốn quyến rũ anh thì tôi cũng sẽ không trang điểm ăn mặc xấu như vậy… Anh cũng đừng nói đây là chiến thuật đặc biệt của tôi, thông qua sự hiểu biết của tôi về đàn ông, anh có dám đặt tay lên ngực mà tự hỏi xem anh có thể thích một người phụ nữ xấu như vậy hay không?”
“Huống hồ, tôi cũng không ngốc đến mức trang điểm xấu xí như vậy để đi quyến rũ một người đàn ông đã có vợ sắp cưới, nói thế nào thì cũng phải dựa vào trang phục hàng ngày của tôi mới có phần thắng chứ. Đông Phùng Lưu, anh cũng đừng coi thường tôi như vậy! Tôi không thích anh!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...