Diễn đi, khoác lác đi, anh cứ tiếp tục diễn đi!
Đường Tinh Khanh hoàn toàn coi lời nói của Đông Phùng Lưu như gió thổi ngoài tai, anh đường đường là một giám đốc tập đoàn có tiếng lại ngủ tại căn phòng chặt chội, chiếc ghế sofa bé tẹo kia sao?
Đường Tinh Khanh càng nghĩ càng cảm thấy không thể, không cần biết lý do tại sao đêm nay anh tới đây, cô không muốn đoán cũng không thèm đoán, dù sao một lúc nữa anh ta cũng tự khắc mà rời đi, quan tâm nhiều để làm gì chứ.
Đường Tinh Khanh chẳng buồn để ý tới anh, định tắm nước nóng rồi đi ngủ.
Nhưng không ngờ sau khi vào phòng tắm, vừa cởi quần áo, Đường Tinh Khanh tung tăng muốn tắm bồn tắm, nhưng vì dẫm phải vết nước trên sàn nhà mà không cẩn thận bị trượt ngã.
“A” một tiếng, Đường Tinh Khanh một lần nữa bị đau mà kêu lên.
Đáng ghét!
Bình thường hai chân đi trên sàn co nước cũng không cảm thấy gì, nhưng vì hôm nay một chân bị thương, thế là chỉ đành một chân khập khiễng đi vào, điều này khiến cô mất cân bằng mà ngã xuống đất.
Điều quan trọng là, cô rất khó đứng dậy.
Tiếng kêu thất thanh của Đường Tinh Khanh đã thu hút Đông Phùng Lưu, anh vốn là do hôm nay đã uống say trong tiệc xã giao, trên đường đến đây lúc nãy cũng đã mơ mơ hồ hồ, anh sợ lái xe trở về không an toàn, thế nên mới muốn tiện đây ngủ nhà cô một đêm.
Nhưng không ngờ rằng anh vừa mới nhắm mắt lại, liền nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Đường Tinh Khanh vọng ra từ nhà tắm, âm thanh đó dường như gặp phải sự sợ hãi bất ngờ gì, Đông Phùng Lưu mở to mắt, lo lắng Đường Tinh Khanh một chân bị thương lại xảy ra thêm chuyện gì, liền vội vàng chạy vào nhà tắm.
Đến cửa nhà tắm, gần như không nghĩ ngợi gì, Đông Phùng Lưu mở cánh cửa nhà tắm đang đóng chặt, lớn giọng gọi: “Đường An Kỳ! Cô sao vậy?”
Vừa gọi vừa ra sức đẩy cửa.
“...”
Khi anh nhìn thấy Đường Tinh Khanh không một mảnh áo che thân đang nằm dưới đất, cả người anh sững sờ.
Đường Tinh Khanh thấy Đông Phùng Lưu đột nhiên mở cửa, cũng sững sờ một lúc, theo đó cô hét to: “A a a a a a...”
“Đồ biến thái! Anh vào đây làm gì!” Đường Tinh Khanh hoảng loạn che lấp nơi bí mật riêng tư của mình, theo phản xạ cô khép chặt hai đùi, hai tay ôm chặt trước ngực, miệng không ngừng hét: “Ra ngoài! Anh mau ra ngoài cho tôi!”
Lúc này Đông Phùng Lưu mới hoàn toàn lấy lại ý thức, anh nhìn cảnh đẹp trước mắt, có chút ngượng ngùng cười nói: “Thật sự xin lỗi...”
Nói xong, anh đóng sập cửa đi ra..
Cửa đóng lại rồi, lúc này Đường Tinh Khanh mới thả lỏng, cô thờ phào nhẹ nhõm, cô bám vào thành bồn tắm muốn đứng dậy.
Bởi vì chỉ có một chân chống đất, nền nhà lại quá trơn, Đường Tinh Khanh phải tốn rất nhiều công sức mới có thể đứng dậy được.
Đến khi cô đã đứng thẳng người, hơi thở vẫn chưa ổn định, lại một lần nữa không cẩn thận chạm phải chân bị thương, tiếp tục chịu đau, cả người cô mất cân bằng, ngã phập xuống, không chịu được lại một lần nữa thất thanh kêu lên.
Xong lần này là Đường Tinh Khanh bị ngã vào bồn tắm, không có đau đớn về thể xác, nhưng cô sớm đã xoáy đầy nước vào bồn, trong chớp mắt đầu cô đổ về hướng bồn tắm, nửa trên của cô bị gục xuống bồn tắm, mắt, mũi, miệng, tai của cô, tất cả đều bị chìm trong nước.
Đến tiếng hét của Đường Tinh Khanh cũng bị nước cuốn trôi.
Nửa người dưới thì ở bên ngoài, nửa người trên thì gục trong bồn tắm, Đường Tinh Khanh muốn đứng dậy, hai tay không còn chút sức lực muốn bám víu vào bốn góc của bồn tắm để đứng dậy, nhưng vì quá trơn, gần như không tìm được điểm tựa.
Ban đầu vì không có chút phòng bị, nên uống phải vài ngụm nước, nhưng lâu dần, lại không giỏi nặn nước nên Đường Tinh Khanh dần dần cảm thấy khó thở, cảm giác bản thân sắp bị ngạt chết đến nơi rồi.
Còn bên ngoài, Đông Phùng Lưu đứng bên ngoài một lúc đang định rời đi, đột nhiên lại nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Đường Tinh Khanh, nhưng tiếng kêu này kéo dài có hai giây, rất nhanh liềm im lặng.
Đông Phùng Lưu do dự đứng trước cửa phòng tắm, không biết nên hay không nên tiếp tục mở cửa đi vào, nếu bay giờ vào trong cũng không phải, còn nếu không vào, bản thân lại sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đông Phùng Lưu nghĩ một lúc, gõ cửa, thấp giọng hỏi: “Đường An Kỳ? Cô sao vậy?”
“...”
Không ai trả lời.
Lẽ nào cô vẫn đang giận anh? Nhưng cũng không đến nỗi không nói một lời chứ?
Sự quan tâm lo lắng của anh đối với Đường Tinh Khanh đã chiến thắng, không thấy ai trả lời, Đông Phùng Lưu không kìm được sự lo lắng mà gõ cửa một lần nữa: “Cô ở trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu không sao thì cô cũng phải lên tiếng đi chứ.”
“...”
Vẫn như cũ, không ai trả lời.
Đường Tinh Khanh lúc này đang bị ngập trong nước, cô hoàn toàn không nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài, nước có tác dụng cách âm, huống hồ bây giờ tâm trạng cô đang hoảng loạn bất an, đâu còn tâm trạng nghe tiếng gọi bên ngoài chứ.
Lần này vẫn không thấy ai trả lời, sự lo lắng trong lòng Đông Phùng Lưu càng tăng thêm, không phải thật sự đã xảy ra chuyện gì chứ? Anh cũng đã nói đến như vậy rồi, Đường Tinh Khanh không có lý do gì mà không trả lời.
Nghĩ tới đây, anh đạp mạnh cửa, quả nhiên, vừa mở cửa anh liền nhìn thấy hai chân cô bên ngoài bồn tắm không ngừng đạp, nửa người còn lại thì đang giãy dụa trong bồn.
Thấy cảnh này, trái tim Đông Phùng Lưu như muốn nhảy ra ngoài, đầu như muốn nổ tung, anh mạnh mẽ lao đến kéo Đường Tinh Khanh từ trong nước lên, còn Đường Tinh Khanh vì thiếu không khí mà sắc mặt trở nên tím bầm, rất khó coi.
Đông Phùng Lưu đặt người cô nằm thẳng, lúc đó cũng không suy nghĩ kiêng dè gì, ấn mạnh ngực cô giúp cô sơ cấp.
Sau khi Đường Tinh Khanh ho ra vài hụm nước, thấy cô vẫn với bộ dạng bất tỉnh, Đông Phùng Lưu lo lắng lại cúi người, tiếp tục hô hấp nhân tạo cho cô.
Sau vài hơi hô hấp, Đường Tinh Khanh mới hơi chau mày, dần dần tỉnh lại.
“Hụ...hụ...hụ”
Đông Phùng Lưu buông tay khỏi miệng cô, để cô ho ra hết nước trong dạ dạy trong cổ họng, cũng giúp cô hô hấp không khí tốt hơn.
Khi Đường Tinh Khanh tỉnh dạy đầu cô rất choáng, cả người vẫn rất mơ hồ, cô từ từ gắng sức để bản thân tỉnh táo, khi cô tỉnh táo hơn, liền nhìn thấy Đông Phùng Lưu trước mặt!
“A!” Lại là tiếng kêu thất thanh, gần như là theo phản xạ, hai tay cô ôm trước ngực, dứt khoát lùi về sau vài bước, lắp ba lắp bắp chỉ vào Đông Phùng Lưu nói: “Anh...anh...sao anh lại ở đây!”
Nói xong, cúi đầu nhìn bản thân vẫn đang trần trụi, Đường Tinh Khanh cảm thấy bản thân như muốn nổ tung!
Cô đột nhiên nhớ lại cảnh tưởng cô bị ngập nước vừa nãy, chỉ cảm thấy bản thân sắp chết đến nơi rồi, sau đó, hình như có người đi vào, vội vàng muốn kéo cô ra khỏi bồn tắm, tiếp đến, cô thấy có một khuôn mặt càng lúc càng sát mặt cô, sau đó...cô bị hôn mê.
Lại nhìn cảnh tượng trước mắt, dự là Đông Phùng Lưu đã cứu cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...