Lúc Đông Phùng Lưu vừa ra ngoài thì liền gặp ngay Nam Cường Thịnh đến thăm, thế là anh lập tức vui vẻ giao chuyện này cho Nam Cường Thịnh.
Nam Cường Thịnh khó hiểu mà đi vào, đến khi anh nhìn thấy Đường Tinh Khanh đang bực dọc ngồi trên giường liền bỗng sinh ra ảo giác mình đang làm người hòa giải.
Chuyện này sao giống hai vợ chồng cãi nhau vậy?
Thế nhưng vừa nghĩ đến mục đích của mình, Nam Cường Thịnh vội điều chỉnh tâm trạng rồi ngồi xuống cạnh giường, sau đó anh nhìn bát cháo để bên rồi hỏi: “Sao em không ăn bữa sáng đi?”
“Em không ăn, không muốn ăn.” Đường Tinh Khanh nghiêm mặt nói.
Nam Cường Thịnh nhìn vẻ mặt tức giận của Đường Tinh Khanh liền nghĩ đến chuyện tối hôm qua, thế là không nhịn được mà thở dài trong lòng, rồi anh nói thẳng vào chuyện chính luôn: “Tinh Khanh, em có biết Trần Canh Thiên hay không?”
“Trần Canh Thiên?” Đường Tinh Khanh lần đầu tiên nghe được tên này thế nên có chút ngạc nhiên, “Anh ta là ai vậy?”
“Em thật sự không biết? Chẳng lẽ vừa nãy Lưu không nói chuyện tối qua cho em nghe?” Đối với câu trả lời của Đường Tinh Khanh thì Nam Cường Thịnh cảm thấy rất kinh ngạc, sau đó anh nhìn vẻ mặt mơ hồ của Đường Tinh Khanh thì lập tức nhận ra bản thân đã nói ra chuyện không nên nói rồi.
“Đêm qua? Đêm qua xảy ra chuyện gì?” Nghe Nam Cường Thịnh nói thế Đường Tinh Khanh lập tức tỉnh táo, hai mắt cô lóe sáng nhìn Nam Cường Thịnh, hy vọng anh có thể nói ra chuyện đêm qua.
Vừa nãy cô ép hỏi Đông Phùng Lưu một lúc lâu mà anh vẫn không nói ra, nhưng cô cảm thấy Nam Cường Thịnh đối tốt với cô như thế thì chắc chắn sẽ nói chuyện đấy cho cô nghe.
Nói không chừng còn có thể biết được vì sao Đông Phùng Lưu cho dì Hà nghỉ việc.
Nam Cường Thịnh không chịu nổi Đường Tinh Khanh năn nỉ ỉ ôi thế là chỉ đành nói hết chuyện đêm qua cho Đường Tinh Khanh nghe.
Chuyện Trần Canh Thiên muốn sàm sỡ Đường Tinh Khanh thì anh ta chỉ nói mà thôi.
“…Chính là như thế, Trần Canh Thiên đã tín giở trò với em. Còn nữa em đã ngủ từ tối qua đến tận bây giờ, cơ thể em có khó chịu chỗ nào không?” Nam Cường Thịnh nói hết một lượt rồi lại nhìn Đường Tinh Khanh một cách quan tâm.
Nhưng mà Đường Tinh Khanh sau khi nghe xong chỉ cảm thấy không thể tin nổi, hóa ra đêm qua chính mình suýt nữa bị cưỡng hiếp!
“Nam Cường, thật sự cảm ơn anh, mỗi lần đều là anh đúng lúc ra tay cứu em, em thật không biết phải báo đáp anh thế nào nữa!” Đường Tinh Khanh nhìn Nam Cường Thịnh một cách cảm kích, rồi không biết phải nói gì thêm cho phải!
Mặc dù Nam Cường Thịnh miêu tả rất đơn giản thế nhưng Đường Tinh Khanh vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm của chuyện tối qua, vì dù sao nhận vật chính lại chính là cô!
“Không sao, đây là việc mà bạn bè nên làm mà.” Nam Cường Thịnh mỉm cười rồi không chút để ý mà nói.
“Khiêm tốn cái gì chứ!” Đường Tinh Khanh đánh một phát vào cánh tay Nam Cường Thịnh, cười to rồi nói: “Cảm ơn anh, người anh em!”
Đối với Đường Tinh Khanh thì Nam Cường Thịnh tựa như một người bạn tốt, hoặc có thể coi là một người anh vừa ấm áp vừa săn sóc.
Đường Tinh Khanh từ sâu trong lòng rất muốn cảm ơn Nam Cường Thịnh.
Đường Tinh Khanh vừa nghĩ lại chợt phát hiện ra một vấn đề, cô nhìn Nam Cường Thịnh rồi hỏi nghiêm túc: “Đúng rồi, anh có biết tại sao dì Hà lại bị Đông Phùng Lưu cho nghỉ việc không, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Vừa nãy lúc Nam Cường Thịnh kể lại thì cũng không hề nhắc đến chuyện của dì Hà.
Nghe thấy cô nhắc đến dì Hà thì lúc đầu Nam Cường Thịnh hơi nghi ngờ một chút, lúc sau mới nghĩ ra Đường Tinh Khanh đang nhắc đến ai, thế là ngẫm nghĩ một lát mới khẽ thở dài nói: “Có thể vì Lưu cảm thấy bà ấy không tận tâm chăm sóc em, thế nên mới để Trần Canh Thiên lợi dụng kẽ hở.”
“Tận tâm mà! Dì Hà còn tận tâm hơn Đông Phùng Lưu nhiều!” Đường Tinh Khanh lớn tiếng giải thích thay dì Hà.
Nam Cường Thịnh nghe Đường Tinh Khanh nói vậy cũng không nhịn được mà bật cười, thấy Nam Cường Thịnh cười Đường Tinh Khanh cũng ngại ngùng mỉm cười rồi bảo: “Em nói nghiêm túc mà!”
“Ừ, anh biết.”
Trong lúc đang cười đùa bỗng nụ cười của Nam Cường Thịnh trở nên chua sót, anh nhìn Đường Tinh Khanh, bỗng chốc tâm trạng trở nên có chút suy sụp: “So với chuyện này…Thì anh lại mong rằng em có thể nói thẳng thắn rõ ràng một chuyện với anh.”
Đường Tinh Khanh đang đắm chìm trong sự cảm động mà Nam Cường Thịnh đem lại cho cô thế là chẳng hề nghĩ ngợi mà trực tiếp nhanh miệng nói: “Nói đi, dù cho anh có hỏi cái gì thì em đều sẽ thẳng thắn nói cho anh nghe.”
Sự nhanh mồm nhanh miệng của Đường Tinh Khanh càng khiến Nam Cường Thịnh im lặng, anh trầm tư trong chốc lát rồi nhìn Đường Tinh Khanh bằng đôi mắt đen nhánh, rồi nói một cách chắn chắn: “Buổi tối hôm ngày mùng 8 tháng 7, người phụ nữ xảy ra tình một đêm với Đông Phùng Lưu trong khách sạn là em phải không?”
Dù là câu hỏi nhưng giọng điệu anh lại vô cùng chắc chắn.
Đường Tinh Khanh nghe vậy thì sắc mặt cũng biến đổi, cô có chút mất tự nhiên mà nhìn về phía khác, nói một cách lúng túng: “Nam Cường anh nói cái gì vậy, em nghe không hiểu lắm…”
“Đường Tinh Khanh, em không cần phải giả vờ trước mặt anh.” Nam Cường Thịnh nói bằng một giọng điệu đau lòng. “Anh biết, anh đã biết tất cả, mọi chuyện về em, anh đều đã điều tra được.”
Trong lòng Đường Tinh Khanh bỗng chốc nổi sóng, cô kinh ngạc nhìn Nam Cường Thịnh rồi không thể tin được mà hỏi: “Anh…anh biết cái gì cơ?”
Nam Cường Thịnh khẽ hít sâu một hơi, anh ngồi thẳng người, dáng vẻ như muốn có một cuộc trò chuyện dài: “Chuyện gì anh cũng biết, ví như chuyện ở khách sạn hôm mùng 8 tháng 7, lại ví như bố của đứa bé trong bụng em là ai…Lại ví như chuyện em chính là mèo hoang…”
Sắc mặt Đường Tinh Khanh trở nên rất khó coi, cô im lặng mà nghe Nam Cường Thịnh nói, cô có chút như không thể hiểu nổi ý anh nói.
Mấy chuyện sau thì cô cũng biết, ngày hôm qua cô cũng đã chuẩn bị cho việc Nam Cường Thịnh phát hiện ra, thế nhưng cái chuyện đầu tiên kia, Tiết Bình Hương muốn đem bán đêm đầu tiên của cô là có ý gì!
Đường Tinh Khanh lại một lần nữa phát hiện ra Tiết Bình Hương tính kế cô! Cô cảm thấy trong lòng rét lạnh vô cùng, cơ thể cũng hơi phát run, cô hận không thể đi xé nát cái khuôn mặt ác độc kia của Tiết Bình Hương!
Người đàn bà kia, tại sao lại luôn muốn tính kế tất thảy mọi thứ của cô! Đường Tinh Khanh sắp bị bà ta làm cho ghê tởm muốn chết rồi!
Thấy vẻ mặt của Đường Tinh Khanh trở nên trắng bệch, Nam Cường Thịnh cho rằng bởi cô bị khiếp sợ thế nên chưa phục hồi được tinh thần, thế nên lập tức an ủi: “Tinh Khanh, em đừng lo lắng, anh vẫn chưa nói chuyện này cho Đông Phùng Lưu, hôm nay anh đến chính là muốn xác nhận ý muốn của em. Nếu em không muốn để cậu ta biết thì anh có thể giúp em giấu cậu ta!”
Đường Tinh Khanh đâu có thèm để y Đông Phùng Lưu có biết hay không.
Đường Tinh Khanh mệt mỏi mà nằm trên giường, cô gần như sắp bị mấy mưu toan ác độc của Tiết Bình Hương làm cho ghê tởm muốn chết rồi.
Đường Tinh Khanh còn cho rằng Tiết Bình Hương lấy bố cô ra uy hiếp cô gả cho Đông Phùng Lưu đã là điều xấu xa độc ác nhất của bà ta rồi, ai ngờ cuối cùng còn phát hiện ra Tiết Bình Hương căn bản không có ý muốn gả cô cho Đông Phùng Lưu mà rõ là xem cô trở thành công cụ kiếm tiền, để bán cho Đông Phùng Lưu làm người hầu!
Đường Tinh Khanh khi đó ngoại trừ cảm thấy hận Đông Phùng Lưu ra thì cũng cảm thấy vô cùng ghê tởm Tiết Bình Hương! Thế nhưng không ngờ thế vẫn chưa xong, đến tận bây giờ cô mới biết, người đàn bà kia lại có lúc còn ghê tởm hơn nữa! Và lại có thể tính kế lần đầu tiên của cô từ rất lâu như vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...