Tôi biết vẻ mặt của mình đã làm cho Tiểu Nhiễm hiểu lầm, tôi điều chỉnh lại tâm trạng, cười nói: "Bà xã, em đang nghĩ gì vậy! Chỉ là anh hơi kinh ngạc thôi. Sao mới qua một ngày mà em đã nói xong với bố rồi! Em nói thế nào vậy?"
Tiểu Nhiễm thấy tôi cười rộ lên thì mới hơi thả lỏng, mặt cô ấy bắt đầu đỏ bừng, rồi đột nhiên đưa tay ra véo thật mạnh vào cánh tay tôi làm tôi đau đến mức kêu lên một tiếng. Tiểu Nhiễm tức giận nói: "Còn không phải do anh! Nói! Có phải tối hôm qua anh đã cởi sạch em ra, sau đó nhờ bố tới chăm sóc em không? Còn mặc cho… mặc cho em cái quần lót hở hang đó! Tại sao anh không nói trước với em một tiếng?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tôi lập tức đầu hàng xin tha: "Bà xã, vợ ơi! Anh sai rồi. Anh sai rồi. Tối hôm qua không phải là anh uống quá chén sao? Khi anh cởi quần áo cho em, anh chợt nảy ra ý tưởng để em lộ ra một chút trước mặt bố, cơ hội với cái cớ tốt như vậy, không tận dụng thì quá đáng tiếc! Nhìn em uống đến bất tỉnh nhân sự, anh cũng không thể thảo luận với em. Hơn nữa, như vậy không phải càng tốt hơn sao? Giúp cho em đỡ phải xấu hổ."
Tiểu Nhiễm đỏ mặt nhéo tôi một cái, có điều lần này không nặng như trước, rồi nói: "Hừ! Về sau phải thảo luận với em loại chuyện này trước! Lỡ như tối hôm qua lúc bố vào mà em đã tỉnh rượu rồi! Anh có biết em sẽ xấu hổ cỡ nào không?"
Tôi đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, vẫn tốt, Tiểu Nhiễm cũng không hoàn toàn giấu diếm tôi. Tôi giả vờ ngạc nhiên hỏi: "Hả! Em tỉnh lại rồi à? Vậy em với bố làm sao nữa?"
Tiểu Nhiễm ngại ngùng không nói, vì vậy tôi tiếp tục hỏi, cuối cùng Tiểu Nhiễm cũng đỏ mặt và kể cho tôi nghe một cách chi tiết. Nhưng cô ấy không nhắc đến những lời bố nói với cô ấy trong lúc đó mà chỉ kể thành, bố ôm cô ấy một lúc rồi mặc đồ ngủ vào cho cô ấy, bảo là có chuyện gì thì để hôm sau nói, sợ bị tôi đột nhiên trở về phát hiện.
Tôi giả vờ tò mò hỏi: "Vậy hôm nay em nói với bố như thế nào?"
Tiểu Nhiễm trả lời: "Hôm nay sau khi bố từ bên ngoài trở về thì nói chuyện với em một lần. Em và bố đã bàn xong rồi, khi anh ở đây, em và bố vẫn sẽ giữ quan hệ bố con, tuyệt đối không thể có bất kỳ biểu hiện mờ ám nào cả. Khi em… có nhu cầu, quan hệ giữa em và bố sẽ như một đôi nam nữ bình thường, ông ấy sẽ tôn trọng em, bảo vệ em.
Nhưng bố cũng nói, điều kiện tiên quyết là không được làm tổn thương anh, không thể để anh phát hiện ra. Nếu như bị anh phát hiện thì hãy nói tất cả đều là trách nhiệm của ông ấy. Bố rất giống anh ở điểm này, đặt hết trách nhiệm lên người mình, hai người đều rất có trách nhiệm với phụ nữ, điều này làm cho em trở nên dễ dàng tiếp nhận bố hơn."
Tôi có thể nghĩ ra những gì bố tôi đã nói, vì vậy tôi tiếp tục hỏi: "Vậy sau đó thì sao? Sau đó đã xảy ra cái gì?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Nhiễm ngây ra một lúc, nhưng lần này cô ấy không để tôi thấy biểu cảm ngượng ngùng nữa mà nói: "Thế là hết rồi. Em nói để em suy nghĩ thêm rồi mới trả lời bố."
Vừa nghe thấy lời này, tôi lập tức biết đây là lời nói dối! Suy nghĩ thêm rồi mới trả lời? Sao có thể, sao chuyện này có thể đơn giản giống như thảo luận đi đâu ăn cơm, suy nghĩ kỹ rồi bàn lại một lần nữa được? Sao Tiểu Nhiễm có thể không biết xấu hổ nói những lời này chứ? Tôi bày ra vẻ tò mò hỏi: "Vậy bố nói sao?"
Tiểu Nhiễm nói: "Bố không nói gì tức là đồng ý rồi! Sau đó em và bố ai bận việc người nấy."
Tôi cường điệu hỏi: "Sao em lại làm cho vấn đề này giống như một cuộc đàm phán kinh doanh với bố vậy! Một người thì nói chờ suy nghĩ, người kia thì nói đã đồng ý rồi. Có phải hai người còn muốn ký kết một bản hợp đồng chính thức nữa hay không!"
Tiểu Nhiễm lập tức nhéo cánh tay tôi một cái, nhõng nhẽo nói: "Cút đi! Lời nào qua miệng anh nói ra đều khó nghe! Không phải anh đã sớm ngóng trông em và bố làm rồi sao? Tại sao bây giờ anh lại hối hận? Em biết anh sẽ như thế này mà! Thế nên em chắc chắn phải hỏi ý của anh trước, rồi mới nói với bố."
Tiểu Nhiễm nói xong thì nhìn vào mắt tôi, cuối cùng tôi cũng biết vì sao Tiểu Nhiễm lại giấu diếm tôi. Hóa ra cô ấy sợ tôi sẽ hối hận, nếu tối nay tôi nói không tiếp tục nữa, cô ấy sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.
Nếu tôi nói tiếp tục, cô ấy cũng sẽ tiếp tục mối quan hệ này với bố một cách hợp lý. Đối với tôi mà nói, cho dù lựa chọn như thế nào, tôi cũng sẽ không cảm thấy khó xử hay tổn thương, bởi vì khi đó tôi sẽ nghĩ rằng trong lúc đó Tiểu Nhiễm chỉ thảo luận với bố về quan hệ của hai người mà thôi, cũng không có tiến triển đáng kể nào.
Một chút nghi ngờ cuối cùng của tôi cũng đã được giải quyết, vì thế tôi lấy lại điệu cười cợt nhả của mình lúc trước, quấn quít lấy Tiểu Nhiễm để cô ấy nói cho tôi biết cụ thể những gì cô ấy đã nói với bố hôm nay. Nhưng rõ ràng Tiểu Nhiễm không muốn nói cho tôi biết, cô ấy sợ nói lỡ lời nên đỏ mặt nói mình buồn ngủ rồi nằm ngủ quay lưng về phía tôi.
Tôi nhìn Tiểu Nhiễm kiên quyết không nói với tôi, sau đó nghĩ đến camera giám sát. Thế là tôi không quấy rầy Tiểu Nhiễm nữa để cô ấy mau chóng chìm vào giấc ngủ, khi đó tôi mới có thể đến phòng sách xem băng ghi hình ngày hôm nay.
Chờ Tiểu Nhiễm ngủ rồi, tôi lén lút tới phòng sách rồi khóa cửa lại. Tôi nóng lòng bật máy tính lên, lấy tai nghe ra cắm vào, chuẩn bị xem hôm nay bố và Tiểu Nhiễm rốt cuộc là bắt đầu như thế nào, lại vì cái gì mà hai người lên giường với nhau.
Tôi mất một lúc lâu mới tìm thấy thư mục chứa video kia. Không còn cách nào, an toàn là trên hết, vất vả thì cứ vất vả đi.
Tôi mở băng ghi hình trong phòng khách ngày hôm nay ra, điều chỉnh thời gian bắt đầu ở lúc bố tôi và tôi đi ra khỏi nhà.
Trong video, Tiểu Nhiễm đợi bố và tôi rời đi mới bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, rồi chơi với Đậu Đậu một lúc. Có điều, toàn bộ quá trình cô ấy đều mang vẻ tâm sự nặng nề, trừ lúc đối mặt với Đậu Đậu thì khuôn mặt đều không hề có nét cười nào.
Tôi tua nhanh đến khoảng hai tiếng rưỡi sau khi xe tôi rời đi, cửa phòng khách mở ra. Bố tôi đã trở lại, trong tay cầm theo rất nhiều túi nhựa mua ở bên ngoài, tôi biết, đây là đồ ăn mang về từ nhà hàng Tiểu Nhiễm rất thích ăn mà tôi nhắc tới trước đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...