Vợ của tôi cũng là vợ của bố tôi

 
Tôi bày ra dáng vẻ rất thoải mái hỏi: "Bố, hai người về rồi à?"
 
Ánh mắt bố hơi trốn tránh nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại dáng vẻ như trước trả lời: "Ừ, về rồi. Hôm nay cậu không đi làm à?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tôi đáp: "Vâng, sáng nay hai người vừa ra ngoài điều hoà đã bị hỏng, sửa mãi không được. Con sợ đứa nhỏ bị nóng nên đã dùng cách hạ nhiệt đơn sơ cho thằng bé trước. Ngày mai con sẽ gọi thợ đến xem xem nó bị gì chứ hôm nay không có thợ nào rảnh cả."
 
Tất nhiên là thợ không rảnh rồi. Người làm ông chủ như tôi nói anh ta không rảnh, anh ta dám rảnh không?
 

Bố nhìn máy điều hòa trong phòng khách một chút rồi im lặng không nói gì. Chỉ là Tiểu Nhiễm ôm con dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn tôi. Tôi giả vờ bày ra dáng vẻ vô tội nói với cô ấy: "Vợ à, hôm nay em đừng cho con ra ngoài chơi, để con ở trong phòng cho mát mẻ."
 
Nói xong, tôi đón con trai từ tay vợ tôi, trông thằng bé cũng mệt rồi. Ban ngày ra ngoài chơi đùa hưng phấn quá nên chắc chắn là từ sáng giờ chưa ngủ giấc nào. Có lẽ trên đường về thằng bé cũng oải lắm rồi. Thế là tôi bế con lên rồi dắt Tiểu Nhiễm về phòng chúng tôi. Bố đặt túi đồ xuống bên cạnh rồi cũng quay về nhà.
 
Vừa vào phòng, tôi không chờ nổi nữa mà dùng chân đóng cửa phòng lại rồi hỏi Tiểu Nhiễm: "Vợ ơi vợ, chuyện gì xảy ra rồi? Hôm nay đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
 
Tiểu Nhiễm đang thay quần áo ở bên cạnh không nhịn được hỏi lại: "Chuyện gì là sao? Em hỏi anh nhé, có phải anh phá hỏng điều hoà không hả?"
 
Tôi cười hì hì đáp: "Sao vậy được chứ... Không phải anh làm hỏng đâu! Chắc chắn không phải anh, ha ha."
 
Tiểu Nhiễm bị dáng vẻ của tôi đánh bại. Cô ấy nói: "Lý Dương ơi là Lý Dương, em không nhận ra lòng dạ anh lại đen tối vậy đấy! Vì chút lòng riêng kia mà anh kéo cả nhà cùng chịu nóng. Anh cũng hay quá ha!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tôi không biết xấu hổ đáp lại: "Sao lại là chút lòng riêng của anh được? Đây là chuyện lớn liên quan đến việc hưởng phúc của chúng ta đấy nhé. Vợ à, vợ yêu à, mau nói cho anh nghe hôm nay em với bố thế nào đi? Em đừng lừa anh, anh nhìn ra được rồi, chắc chắn là hôm nay có chuyện gì đó rồi!"
 
Nghe tôi hỏi xong, mặt Tiểu Nhiễm đỏ bừng lên. Tôi lại càng chắc chắn rằng đã xảy ra chuyện gì nên hỏi dồn dập gắt gao hơn.
 

Tiểu Nhiễm bị tôi dây dưa mãi, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là từ bỏ việc mặc đồ ngủ vào, chỉ mặc bộ đồ lót ngồi xuống mép giường nói chuyện với tôi: "Nói ra anh đừng giận đấy nhé!"
 
Nghe thấy lời này, dương vật của tôi lập tức cứng lên. Tôi nói ngay: "Vợ, anh chỉ biết phấn chấn thôi, sao có thể tức giận được!"
 
Tiểu Nhiễm đỏ mặt nhìn tôi một cái, thấy dáng vẻ hưng phấn của tôi bèn cất tiếng: "Hôm nay lúc đi đến đoạn đường dành cho người đi bộ, chúng em gặp phải mấy cô bé bán hoa. Mấy cô bé đó không chỉ quấn lấy bố bảo ông ấy mua hoa cho em mà còn không ngừng khen vợ ông ấy thật xinh đẹp, hai chúng em thật xứng đôi nữa."
 
Nghe đến đây, tôi lại càng hưng phấn hơn. Chẳng qua tôi biết chỉ như vậy không thể nào làm Tiểu Nhiễm và bố mình vừa thấy tôi đã lúng túng thế được, nên tôi hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
 
Tiểu Nhiễm hạ thấp giọng nói: "Lúc ấy bố đang ôm con trai, không nói gì mà chỉ nhìn em bằng ánh mắt cực kỳ dịu dàng, trông dáng vẻ là muốn mua hoa cho em thật. Nếu không phải đang bận ôm đứa nhỏ thì có lẽ ông ấy đã bỏ tiền ra mua rồi."
 
Tôi lập tức hỏi: "Ánh mắt gì cơ?"
 
Tiểu Nhiễm trả lời mà không dám nhìn tôi: "Thì là ánh mắt như nhìn vợ mình ấy!"

 
Tôi kích động đến run rẩy, lại hỏi: "À... Vậy sau đó thì sao?"
 
Mặt Tiểu Nhiễm càng ngày càng đỏ, giọng nhỏ như muỗi chẳng khác gì đứa bé vừa làm sai chuyện: "Lúc đó cũng không biết em nghĩ gì mà lại đi qua ôm lấy cánh tay bố rồi nói là: "Chồng ơi đi nhanh lên đi, sắp trễ giờ chiếu phim rồi."
 
Tôi nghĩ chẳng phải chuyện này rất bình thường sao? Dù sao cũng chỉ là vì muốn thoát khỏi mấy cô bé bán hoa thôi mà, có gì đâu? Thế là tôi hỏi: "Vậy thôi sao? Thế em đỏ mặt cái gì?"
 
Giọng Tiểu Nhiễm nhỏ hơn: "Cả ngày hôm nay đi dạo phố em đều ôm cánh tay bố. Có lúc… có lúc bố cũng sẽ ôm eo em. Nhiều lần mua quần áo, mấy nhân viên trong cửa hàng cũng gọi bố là chồng em rồi bảo ông ấy qua xem em thử đồ xem có vừa không nữa. Bố và em cũng không nói rằng chúng em không phải một đôi. Đến khi bố mua quần áo lại có nhân viên gọi em là vợ ông ấy, em cũng không chối.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui