Vợ của tôi cũng là vợ của bố tôi

 
Tôi thấy khuôn mặt của Tiểu Nhiễm đỏ bừng đến tận cổ, cũng không biết nên nói gì thêm nữa nên chỉ chủ động ôm con mình vào phòng. Vừa vào phòng, tôi đã đặt đứa nhỏ lên giữa giường.
 
Từ sau bữa ăn sáng ấy, tôi thấy được Tiểu Nhiễm ngồi ở một chỗ cự quậy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù khuôn mặt không đỏ như trước nhưng vẫn ưng ửng hồng.
 
Tôi dần dần tiến sát lại phía sau cô ấy nhưng cô ấy không hề phát hiện ra. 
 
Có lẽ cô ấy vẫn còn nghĩ đến lời tôi vừa nói, cộng thêm việc tối hôm qua cô ấy vừa mới tưởng tượng đến chuyện âu yếm với bố mình, chắc mẩm bây giờ trong lòng cô ấy đang vô cùng sốc.
 
Bàn tay của tôi nhẹ nhàng đặt lên hai vai của cô ấy, cơ thể của Tiểu Nhiễm khẽ run rẩy.
 
Bấy giờ tôi mới nhận ra bầu không khí bây giờ vô cùng bất thường. 

 
Lúc nãy cô ấy cứ đỏ mặt mà không nói một lời thật sự rất kỳ lạ.
 
Xử sự giống như lạy ông tôi ở bụi này vậy.
 
Tôi không chờ Tiểu Nhiễm kiếm cớ mở miệng mà dùng giọng nói dịu dàng nhất giành nói trước: "Tiểu Nhiễm, mấy chuyện gần đây khiến em khó xử rồi, làm em lo mà cũng làm em khó chịu. Nhưng em biết bệnh của anh rồi đấy, không phải là vấn đề về cơ thể, mà là vấn đề về tâm lý, anh mà càng sốt ruột là càng không tốt. Thế nên chỉ có thể làm khó em thôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tiểu Nhiễm nghe nói như vậy, đột nhiên cô ấy quay đầu lại nhìn tôi với ánh mắt lo lắng, mặc dù lớp mây màu hồng phấn trên khuôn mặt cô ấy không biến mất, nhưng cũng đã từ từ phai đi bớt. 
 
Cô ấy không biết những lời tôi nói trong hoàn cảnh này có ý nghĩa gì, nhưng Tiểu Nhiễm là một người thông minh, hơn nữa tư duy của cô ấy lại rất linh hoạt, chắc hẳn cô ấy đã hiểu ra được chút gì đó ẩn ý trong những lời nói hôm nay của tôi. Nhưng chỉ là cô ấy không dám tin, hoặc không dám tìm hiểu xem rốt cuộc là tôi này đang nghĩ gì.
 
Tôi cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang lo lắng của Tiểu Nhiễm, chỉ lộ ra một khuôn mặt rất dịu dàng hơn nữa còn mỉm cười đầy yêu thương.
 
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên cái mũi nhỏ của cô ấy. 
 
Tiểu Nhiễm không nhúc nhích, khó hiểu trước hành động của tôi.
 
Tôi nhìn vào mắt cô ấy, dùng ánh mắt dịu hiền nhất, nói lời chân thành nhất: "Tối qua anh thấy em tự sướng trong nhà tắm."
 
Tiểu Nhiễm hốt hoảng đứng phắt dậy, ngay cả cái ghế đang ngồi cũng ngã xuống.
 
Cô ấy lo lắng nhìn tôi, la to: "Ông xã!"
 
Sau khi quát xong, Tiểu Nhiễm cũng không biết phải nói gì cho phải. 
 

Nhất định là giờ phút này cô ấy đang xấu hổ cùng cực, đến nỗi muốn chết quách đi cho xong. 
 
Nhưng cô ấy lại không thể tìm ra được một cái cớ để giải thích cho hành động tối hôm qua.
 
Còn tôi vẫn nhìn cô ấy một cách hiền dịu, mặc cho hành động của nàng thì nụ cười của tôi vẫn nguyên vẹn như vậy. Theo thời gian dần trôi, tôi ôm cô ấy vào trong ngực, nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai cô ấy: "Bà xã, em đừng sợ, cứ thả lỏng đi, không sao rồi, không sao rồi. Anh chẳng tức giận gì cả, cũng không có ý gì khác, thật đó, anh chỉ cảm thấy rất có lỗi với em."
 
Tiểu Nhiễm bắt đầu khóc trong ngực tôi, có lẽ là đã bị dọa sợ. 
 
Cô ấy khóc lóc thảm thương, nước mắt nhanh chóng làm áo sơ mi của tôi ướt đẫm.
 
Tôi bế cô ấy lên theo kiểu công chúa, ôm về phòng ngủ của cả hai. 
 
Sau đó tôi ngồi lên giường, cứ ôm cô ấy như vậy, đến khi tâm trạng của cô ấy được thả lỏng.
 
Một lát sau, tiếng khóc của Tiểu Nhiễm đã dần bé lại, tôi vừa cười vừa nói: "Được rồi bà xã, em đã bình tĩnh lại chưa? Để anh nói cho em nghe suy nghĩ của anh."
 
Tiểu Nhiễm nép vào ngực tôi, nắm chặt lấy áo của tôi mà nói: "Em xin lỗi anh, ông xã, rất xin lỗi anh, em không cố ý. Rất xin lỗi."
 

Tôi dỗ cô ấy như dỗ một đứa con nít, lẩm bẩm nói: "Anh biết mà, không sao đâu, anh biết, không sao cả, không liên quan đến em, bà xã. Em không cần lo lắng gì cả, anh không muốn chia tay em, anh yêu em còn không hết đây này."
 
Tiểu Nhiễm nghe vậy mới ngẩng đầu liếc nhìn tôi, dường như cô ấy muốn xác nhận xem ánh mắt của tôi có thật như vậy không.
 
Thấy đôi mắt bình tĩnh và ôn hòa của tôi không hề lộ ra chút tức giận nào, cô ấy lại một lần nữa thẹn thùng mà chui vào trong ngực tôi.
 
Tôi lại tiếp tục nói nhẹ nhàng: "Em cũng biết chồng em là loại người gì mà. Tư tưởng của anh rất phóng khoáng, ngày trước khi hai đứa còn quen nhau, có khi anh còn muốn nếm thử cảm giác threesome mà, em quên rồi sao?"
 
Tiểu Nhiễm tiếp tục khóc, nhưng giọng đã nhỏ hơn rất nhiều, cũng không nói gì.
 
Tôi lại tiếp tục mở miệng: "Thật sự anh không hiểu được cái bệnh này của mình, cũng không biết nguyên nhân do đâu cả. Nhất định anh sẽ kiên trì trị liệu, nhưng hiện giờ cũng đã một năm trôi qua rồi mà không có tiến triển gì cả. Em vẫn còn trẻ, anh không thể để em thật sự sống một mình thờ chồng chết được."
 
Lúc này, cái đầu của Tiểu Nhiễm chôn trong ngực tôi bắt đầu lắc không ngừng.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui