Nước mắt của Tiểu Nhiễm rơi xuống, nhưng cô ấy không khóc thành tiếng, cô ấy cũng không cảm thấy tức giận nữa mà nói với tôi một cách bình tĩnh: "Ông xã ơi, em biết rồi. Thật ra không phải em giận anh, mà là em giận chính bản thân em.”
“Em xin lỗi ông xã. Dạo gần đây em thật sự không muốn làm tình với bố, không phải là vĩnh viễn, chỉ là khoảng thời gian này thôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tôi yên tâm ngồi xổm xuống nhìn vào mắt Tiểu Nhiễm hỏi: "Có phải là xảy ra chuyện gì khiến em cảm thấy không thoải mái không? Nói anh nghe đi, anh nghĩ cách cùng em."
Ánh mắt Tiểu Nhiễm hơi né tránh, nhưng tôi vẫn chân thành quan tâm nhìn cô ấy. Tiểu Nhiễm do dự một lúc, cắn môi rồi nói: "Ông xã ơi, lần trước vào phòng bố, em, em cảm thấy em rất dâm đãng.”
“Em còn không biết nên nói thế nào với anh về chuyện hôm đó bố cắn chân em, em không biết phải làm thế nào, nhìn chân em ở trong miệng bố, bị bố cắn em thấy hơi đau, nhưng đột nhiên em lại cảm thấy hưng phấn. Hôm đó em chủ động thổi kèn cho bố, còn chủ động hôn bố, cuối cùng còn chủ động nằm sấp xuống cho bố đâm vào đi từ phía sau."
Nói tới đây Tiểu Nhiễm đỏ mặt, cô ấy do dự một lúc rồi mới tiếp tục nói: "Ông xã ơi, em thấy bây giờ trong mắt bố, em là một người phụ nữ dâm đãng, một người phụ nữ không biết nhục nhã là gì, có phải anh cũng nghĩ như thế không?”
“Đêm… đêm nào em cũng đến phòng bố, còn thay tất trước mặt anh, nhất định là bố cũng nghĩ như vậy, em chủ động đi tất đến đó, chắc chắn ông ấy cũng cảm thấy em không biết xấu hổ là gì!"
Nói đến đây, Tiểu Nhiễm lại khóc không thành tiếng.
Tôi biết Tiểu Nhiễm bị biểu hiện lần trước của tôi dọa sợ.
Lần trước cô ấy đột ngột chủ động như thế, sau khi làm xong cô ấy lại nghĩ bản thân trong mắt bố đã biến thành một người phụ nữ dâm đãng, nên cô ấy muốn thay đổi suy nghĩ của chúng tôi, nhưng chiều nay cô ấy lại không nhịn được mà tự sướng, chứng tỏ cô ấy vẫn còn ham muốn, chính điều này lại khiến cô ấy cảm thấy bản thân là một người phụ nữ dâm đãng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nên Tiểu Nhiễm mới nói cô ấy không giận tôi mà ngược lại giận chính bản thân cô ấy, cô ấy giận bản thân không kiềm chế được dục vọng, lại sợ bản thân sẽ biến thành người phụ nữ dâm đãng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vẫn may, không phải tôi hoặc bố khiến Tiểu Nhiễm cảm thấy không ổn.
Tôi mỉm cười, rất nghiêm túc nhìn vào mắt Tiểu Nhiễm hỏi: "Bé ngốc! Ông xã hỏi em mấy câu."
Đợi đến khi Tiểu Nhiễm ngước mắt lên nhìn tôi, tôi mới nói: "Có nhớ lần đầu tiên em với bố, ừm, lần đầu tiên, cái lần em quay video lúc ở trên sofa ấy. Bố không cho em cơ hội đi ra, suýt chút nữa đã lột đồ em trong phòng ông. Anh hỏi em, em có cảm thấy bố rất, ừm nói sao nhỉ, lưu manh, em có cảm thấy vậy không?"
Suýt chút nữa tôi đã lỡ mồm nói ra tôi biết lần đầu tiên của hai người họ.
Tiểu Nhiễm suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
Tôi hỏi: "Vậy em cảm thấy thế nào?"
Tiểu Nhiễm suy nghĩ rồi nói: "Em chỉ cảm thấy bố quá nhớ em, quá thích em, em không cảm thấy ông lưu manh."
Tôi cười hỏi: "Anh nhớ em đã từng nói với anh là đợi anh vừa đi, bố đã lôi em ra khỏi phòng, lột đồ em ra rồi đâm thẳng vào, chẳng qua là vừa đâm vào thì đứa nhỏ tỉnh giấc, có phải không? Thế em cảm thấy bố là người đàn ông dâm đãng hả?"
Tiểu Nhiễm đỏ mặt, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: "Không có, lần đó là do đã lâu rồi bố không làm."
Tôi cười nói với Tiểu Nhiễm: "Em thấy chưa! Bố nóng vội như thế mà em còn không cảm thấy bố là lưu manh, em bị bố trêu chọc, đi mấy cái tất để khơi dậy ham muốn thỏa mãn ông ấy, sao em lại cảm thấy trong mắt bọn anh, em lại biến thành người dâm đãng?"
Tiểu Nhiễm hơi ngẩn ra, đôi mắt dần chuyển từ cảm giác không buồn bã sang biểu cảm đang suy nghĩ.
Tôi tiếp tục nói: "Hai người chỉ cần có tiếp xúc da thịt là không còn cảm thấy xấu hổ nữa, vì để làm hài lòng đối phương, có thể làm được những hành động mà thường ngày không thể làm hoặc là bị đối phương phát hiện ra một số thói quen khác thường cũng không cảm thấy xấu hổ. Đây không phải là dâm đãng, đây là tự giải thoát sau khi có được sự tin tưởng lẫn nhau.”
“Bình thường chúng ta đều phải giả vờ đeo một lớp mặt nạ mà sống, nhưng với anh và bố thì em phải bỏ xuống lớp mặt nạ giả tạo đó. Thấy em thả lỏng, anh và bố sẽ cảm thấy vui vẻ, bởi vì em thả lỏng chứng minh được địa vị của hai bọn anh trong lòng em! Sao bọn anh có thể cảm thấy em dâm đãng được chứ?"
Tiểu Nhiễm vẫn còn hơi do dự hỏi: "Thật thế hả? Nhưng em cảm thấy những người phụ nữ khác sẽ không giống như em…"
Tôi cười hỏi: "Vậy ban đầu lúc chúng ta bàn chơi 3P, em có cảm thấy em dâm đãng không? Không đúng không? Thế thì tại sao? Bởi vì lúc đó trong lòng em chỉ có anh, chỉ để ý đến cảm nhận của anh là được.”
“Bây giờ trong lòng cũng có thêm bố nữa, nên em phải để ý cảm nhận của hai người đàn ông. Mà hai bọn anh lại ở với em suốt ngày, điểm này tất nhiên là những người phụ nữ khác không có.”
“Nếu em buông lỏng ở trước mặt anh thì không sao, em không cảm thấy em thay đổi, nhưng em buông lỏng ở trước mặt bố, làm những chuyện mà em không ngờ đến, em sẽ cảm thấy có lỗi với anh, sẽ bắt đầu suy tính thiệt hơn, sợ anh sẽ có cái nhìn khác về em, có phải là như thế không?"
Tiểu Nhiễm suy nghĩ rồi gật đầu.
Tôi tiếp tục nói: "Mà bố dù sao cũng là bề trên của chúng ta, em thả lỏng ở trước mặt ông một chút thì trong lòng lại càng cảm thấy xấu hổ, cảm thấy bản thân không nên như vậy, có phải là cảm giác như thế không?"
Tiểu Nhiễm suy nghĩ rồi lại gật đầu.
Tôi cười nói: "Chẳng qua là em chưa quen với loại cảm giác mà người bình thường không có được này thôi. Anh với bố đều là đàn ông, bọn anh đều rất yêu em, bọn anh sẽ không cảm thấy em dâm đãng, là do bản thân em không nghĩ thông, vẫn coi bố là bề trên chứ không hề coi ông là một người đàn ông.”
“Sau này em đừng nghĩ như vậy nữa, em coi bố là một người đàn ông, trở thành một anh khác, em không tin em cứ hỏi bố chuyện này đi, xem ông có cảm thấy em dâm đãng không."
Tiểu Nhiễm đỏ mặt nhưng không phản bác tôi. Tôi lại dỗ dành cô ấy một lúc rồi kéo cô ấy đi ngủ. Tiểu Nhiễm cũng không mày chau mặt ủ nữa, cô ấy chìm vào giấc ngủ trong sự yên bình.
Hôm sau vậy mà bố lại không ra ngoài tập thể dục, bởi vì ông đang mặc đồ ngủ ngồi ăn sáng.
Tiểu Nhiễm không đến, có lẽ đêm qua đối với ông cũng là một sự giày vò. Đến lúc lúc ăn sáng, ánh mắt bố nhìn Tiểu Nhiễm mang theo chút oán hận thầm kín.
Tôi đến công ty xem camera, Tiểu Nhiễm và bố đang ngồi trên sofa trong phòng khách nói chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...