Vợ của tôi cũng là vợ của bố tôi

 
Cuối cùng chỉ vì để đọc những câu chuyện hoặc tiểu thuyết như vậy mà tôi đã tìm khắp các trang web như vậy.

Thế là tôi biết rõ về đổi vợ, biết được thế nào là trường hợp đội mũ xanh, biết được có một trang web đổi vợ. 
 
Nhưng những thứ này không hề thỏa mãn mong muốn của tôi, mà chỉ khiến cho loại ham muốn đó của tôi ngày càng dâng cao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Những ngày như thế trôi qua được hai tháng, đã gần mười một tháng tôi không làm tình thật với Tiểu Nhiễm.
 
Tâm trạng của Tiểu Nhiễm đã bắt đầu thay đổi.
 
Có lúc cô ấy nổi cáu vô cớ với tôi hoặc có lúc lại làm nũng với tôi một cách khác thường.
 
Điều này khiến tôi càng áy náy với cô ấy hơn.

Cuối cùng có một ngày, chúng tôi cãi nhau rồi.
 
Kết quả rất nghiêm trọng, cô ấy nói một câu bây giờ cô ấy coi như là "Thủ hoạt quả"* rồi. 
 
*Thủ hoạt quả chỉ người chồng/người yêu còn sống nhưng không gần gũi với mình, mà người vợ/người tình không cách nào ly hôn/rời khỏi tra nam đó được, bị trói buộc chung với anh ta.
 
Chuyện này khiến tôi đột ngột bùng nổ, không phải tức giận mà là thẹn quá hóa giận. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Càng có lỗi với một người lại càng nổi cáu để chứng minh bản thân vô tội. 
 
Tôi cãi nhau với cô ấy một trận.
 
Sau đó hai ngày liền tôi không về nhà, ăn ở đều ở công ty.
 

Tôi sợ nhìn thấy Tiểu Nhiễm, tôi cảm thấy bản thân rất khốn nạn, tôi có lỗi với cô ấy.

Tôi quyết tâm phải giải quyết vấn đề này. 
 
Tôi bắt đầu nghĩ lại những suy nghĩ của bản thân, nghĩ xem nên loại bỏ ảnh hưởng của những thứ này đối với tôi. 
 
Nhưng lúc này, bố gọi điện bảo tôi về nhà.

Giọng điệu của bố tôi trên điện thoại rất không ổn, tôi biết chắc chắn ông đã biết chuyện hai ngày tôi không về nhà.
 
Xem ra hôm nay không có quả ngon ăn rồi. 
 
Nhưng tôi không dám không về, nếu không bố tôi sẽ đến công ty bắt tôi về. 
 
Đến lúc đó không phải dùng một hai câu mềm mỏng là giải quyết được.


 
Vừa bước vào nhà, tôi đã thấy bố và Tiểu Nhiễm, còn có cả thím Nguyệt nữa, bọn họ đang trêu chọc đứa bé trong phòng khách. 
 
Tiểu Nhiễm vừa nhìn thấy tôi đã quay đầu đi không nói gì. 
 
Bố nhìn thấy tôi, vốn đang cười híp mặt lại phát ra một tiếng “hừ” nặng nề từ mũi, không để ý đến tôi nữa. 
 
Tôi quay đầu nhìn bé con đang cười tít mắt.
 
Bé con được năm tháng rồi, đang trong khoảng thời gian bắt đầu thích chơi đùa.
 
May mà có thím Nguyệt mang dép cho tôi, hiểu được ngượng ngùng này của tôi. 
 
Thím Nguyệt là một bà thím rất thú vị cũng rất hiền lành, bà ấy đi đến bên cạnh tôi, vừa cầm dép và túi cho tôi vừa nói nhỏ với tôi: "Tiểu Lý này, Tiểu Ngụy và ông cụ đã phê phán cậu cả nửa ngày trời rồi, lát nữa cậu phải cẩn thận đấy. Không phải thím nói cậu chứ, hai ngày cậu không về nhà, vứt Tiểu Ngụy ở nhà một mình, cho dù cậu làm gì thì cũng là cậu sai. Mau mềm mỏng, làm lành đi. Vợ chồng không thù quá một đêm, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa mà."


Tôi vội mỉm cười nói biết rồi, cảm ơn nhắc nhở của bà ấy.

Sau đó tôi bắt đầu làm bộ đáng thương, tìm mọi cách dỗ dành Tiểu Nhiễm, ra sức chọc cho bé con cười không ngừng. 
 
Bố cũng bắt đầu không ngừng mắng tôi. 
 
Tôi biết, bố mắng tôi là để trút giận cho Tiểu Nhiễm, nên tôi không ngừng nhận bản thân sai, tỏ ý hoàn toàn chấp nhận lời dạy của bố.

Cuối cùng sau khi bị bé con đi tiểu làm ướt quần, Tiểu Nhiễm chủ động bế bé con lên, còn dùng khăn giấy lau nước tiểu trên quần tôi.

Bữa tối cả nhà cùng ăn với nhau.
 
Bé con chơi đến mệt, chỉ ăn một ít sữa đã ngủ ngay rồi. 
 
Nhờ vậy mà Tiểu Nhiễm mới có cơ hội ăn cơm cùng tôi và bố.

Thím Nguyệt không phải là người ở nhà cả ngày, thông thường đều là nấu xong bữa tối thì sẽ về nhà, bảy rưỡi sáng hôm sau lại đi làm. 
 
Tôi và Tiểu Nhiễm cũng không quen có người lạ trong nhà. 
 
Vậy nên bữa tối do Tiểu Nhiễm và thím Nguyệt làm, nhưng lúc ăn cơm thì thím Nguyệt phải về nhà. 
 
Tiểu Nhiễm đã gói một ít thức ăn bảo thím Nguyệt đem về, làm vậy thì sau khi bà ấy về nhà không cần phải nấu nữa. 
 
Bố tôi rất hài lòng về chuyện này.
 
Trên bàn ăn, Tiểu Nhiễm không còn tức giận nữa. 
 
Cô ấy không ngừng rót rượu, gắp thức ăn cho tôi và bố, dáng vẻ rất hiền lành. Đương nhiên là vì cô ấy đang ở trước mặt bố tôi, nếu chỉ có tôi, có lẽ đừng nói là ăn cơm, không bắt tôi quỳ xuống gọi dạ bảo vâng đã là không tệ rồi.


Đang ăn cơm, bé con lại khóc, Tiểu Nhiễm đi vào xem con. 
 
Tôi và bố vừa uống rượu vừa nói một vài chuyện thú vị của bé con. 
 
Sau đó lại nói đến những chuyện thiếu đạo đức mà bố từng làm lúc nhỏ ở trong thôn. 
 
Còn về chuyện lúc nhỏ của tôi và con của bố, đây là chủ đề cấm kỵ của chúng tôi, trước giờ chưa từng nhắc đến.

Một lúc sau Tiểu Nhiễm từ phòng ngủ đi ra, cô ấy đi đến trước bàn ngồi xuống bắt đầu ăn cơm lần nữa. 
 
Thấy tôi và bố cười đê hèn, tính tò mò của cô ấy trỗi dậy.
 
Cô ấy hỏi chúng tôi đang cười gì thế, tôi bèn kể những chuyện thất đức mà bố từng làm lúc nhỏ một cách sinh động cho cô ấy nghe. 
 
Quả nhiên, Tiểu Nhiễm nghe xong cười đến run cả người, tôi chợt phát hiện ra cô ấy khác vừa nãy. 
 
Đúng vậy, Tiểu Nhiễm không mặc áo lót bên trong đồ ngủ.
 
Bình thường ở nhà Tiểu Nhiễm đều mặc đồ ngủ rộng rãi.
 
Mặc dù thời tiết bây giờ không nóng lắm, nhưng cũng không lạnh, tôi và bố đều mặc sơ mi cộc tay.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận