TON
2
【 139 】
"Ngưng nhi, Nhược Hề." Thành phu nhân không biết từ khi nào cũng đến bên cạnh chúng ta, nàng có điểm kích động hỏi, "Đây, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Ta...!Hắn..." Ta chỉ vào mình, rồi lại chỉ vào Tề tướng quân đã ngã trên mặt đất, điều gì cũng không thốt ra lời.
Nháo kịch không hiểu ra sao cả như vậy, ta nên giải thích thế nào?
"Quận mã gia." Đột nhiên A Long chạy đến trước mặt ta hỏi, "Bây giờ, bây giờ nên làm gì đây?" Hắn nói rồi, có chút khó khăn nhìn về phía Tề tướng quân vẫn đang giãy giụa ở phía sau hắn, mặc dù đã bị A Hổ cùng A Báo áp ở trên người.
Vương gia không ở quận mã phủ qua đêm, chủ nhân nơi này trừ bỏ quận chúa, thì còn lại chính là ta, nhưng...
Ta quay đầu, nhìn về phía Tấn Ngưng.
Quận chúa lúc này dường như vẫn còn chưa hết kinh hoảng, sắc mặt nàng tái nhợt, hai tay nắm chặt lấy áo bào ta, nhìn ta không biết phải làm thế nào.
Nắm lấy bàn tay nàng lạnh lẽo, ta hướng A Long trước mặt nói: "Tề tướng quân uống quá say, các ngươi trước đưa hắn đến khách phòng ngủ một đêm đi."
"Dạ." A Long ôm quyền đáp.
Nhưng Tề tướng quân vẫn đang giãy giụa, bộ dạng như nếu không đứng dậy ta sẽ không họ Tề, đến cuối cùng, vẫn là ba người Long Hổ Báo vác hắn rời đi.
"Tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi đi, không có đại sự gì." Ta nói với những hạ nhân vây xung quanh xem náo nhiệt.
Nhìn bọn hắn sôi nổi tản đi, ta cũng không nén được thở dài.
Không biết ngày mai trong kinh thành sẽ truyền ra đồn đãi gì nữa -- "Tiểu bạch kiểm một cước đạp ngã Đại tướng quân dũng mãnh phi thường", "Yêu hận tình cừu bùng nổ trong đêm khuya tại quận mã phủ", "Vì quận chúa, Tề tướng quân uống rượu đến quận mã phủ giương oai", "Tề tướng quân bị Trình Giảo Kim một cước đạp ngã"...!Những lời như vậy đối với ta không sao cả.
Chính là không biết ngày mai khi Tề tướng quân tỉnh táo lại, thì không biết phải làm sao bây giờ.
Nhưng bây giờ, điều duy nhất ta biết mình nên làm, chính là bất kể thế nào cũng sẽ không rời bỏ Tấn Ngưng.
Trở lại phòng, Thành phu nhân cũng theo vào lo lắng hỏi: "Người vừa nãy, là Tề tướng quân sao?"
"Vâng." Ta gật gật đầu, "Hắn...!Hắn vốn là cùng quận chúa thành hôn, nhưng..."
"Không phải, Nhược Hề, ta, ta..." Tấn Ngưng đột nhiên cắt đứt lời ta, nàng kích động nói, "Ta chưa từng nghĩ cùng với Tề đại ca..."
"Ta biết." Nhận thấy cảm xúc của Tấn Ngưng lại bắt đầu không thích hợp, ta vội nắm chặt tay nàng, cười cười muốn nàng an tâm.
"Nhược Hề, đêm nay vẫn là các con nghỉ sớm chút đi." Thành phu nhân thở dài, nàng nhìn nhìn Tấn Ngưng rồi nói, "Chuyện của Tề tướng quân, ngày mai hãy nói."
"Hảo." Ta gật gật đầu.
Đợi Thành phu nhân rời khỏi, ta nắm tay Tấn Ngưng muốn quay về giường, nhưng nàng lại đứng nguyên bất động, không chịu nhúc nhích chút gì.
"Ngưng nhi?" Ta nghi hoặc nhìn nàng.
"Nhược Hề." Tấn Ngưng kéo ta đến bên người nàng, nét mặt khẩn trương nói với ta, "Ngươi, ngươi dẫn ta đi được không? Nhược Hề, chúng ta rời khỏi nơi này, bây giờ chúng ta liền đi được không?"
Ta sững sờ nguyên tại chỗ, trong nhất thời không thốt ra được lời.
"Nhược Hề, dẫn ta đi đi." Nàng thấy ta không phản ứng, bắt đầu có điểm sốt ruột hơn, "Bây giờ chúng ta liền thu dọn đồ đạc..."
"Ngưng nhi." Ta trở tay giữ chặt nàng, nói, "Chúng ta không đi."
Tấn Ngưng dùng biểu tình khó hiểu nhìn ta, nàng lại hỏi: "Vì, vì cái gì...!Nhược Hề, vì cái gì ngươi không muốn cùng ta đi?"
"Ngưng nhi không cần lo lắng, không có chuyện gì." Ta kiên nhẫn giải thích, "Vô luận phát sinh chuyện gì ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi, cho dù là Tề tướng quân, là Vương gia ngăn trở, chúng ta cũng sẽ không tách ra."
Quận chúa không trả lời, vẻ mặt nàng như cũ nghi hoặc nhìn ta.
Ta đã từng nghĩ đến việc đưa Tấn Ngưng đi, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.
Vương gia cho phép ta ở lại bên người chiếu cố quận chúa, đó cũng là một loại thỏa hiệp rồi.
Cuồng vọng cũng được, tham lam cũng thế, ta chỉ muốn cấp cho Tấn Ngưng một kết quả tốt hơn, mà không phải tùy tiện thoát ly hết thảy, theo ta phiêu bạc nơi nơi.
Ta hướng Tấn Ngưng ôn nhu nói: "Bây giờ muộn rồi, chúng ta ngủ được không?"
Nàng vẫn không trả lời, chỉ vẻ mặt mờ mịt nhìn ta.
Thở dài, ta tự mình nắm lấy tay nàng, dắt cả hai trở về giường ngủ.
Sau khi đắp kín mền cho Tấn Ngưng, ta nghiêng thân mình ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ về trên lưng, muốn đưa nàng vào giấc ngủ.
Nằm trong lòng ta, Tấn Ngưng nhẹ nói thì thào: "Nhược Hề, dẫn ta đi được không?"
"Ngưng nhi, ngủ đi." Ta thấp giọng đáp, "Đừng sợ, không có việc gì." Nói rồi, lại tiếp tục từng chút vỗ lưng của nàng, thúc giục nàng đi vào giấc ngủ.
Lần này nàng không trả lời, nhưng thân mình vẫn cương lên, không chịu thả lỏng.
Đã qua nhiều ngày như vậy, ta cứ tưởng rằng Tấn Ngưng đã hảo dưới sự chiếu cố của ta, vô luận là bệnh trên thân thể, hay bệnh ở trong lòng nàng, cũng có lẽ đã gần khỏi hẳn.
Nhưng bây giờ xem ra, chẳng qua đó chỉ là ảo tưởng quá mức lạc quan của ta mà thôi.
Nàng vẫn luôn sợ hãi, vô luận ta có an ủi thế nào, có dùng mọi cách đắp đền, Tấn Ngưng vẫn là cảm thấy sợ hãi.
Cho dù nàng nói với ta nàng cảm thấy thực hạnh phúc, cho dù nàng nói rằng ông trời thật tốt với nàng, chính là, nàng vẫn sợ hãi.
Vì vậy nàng mới nhẹ khóc khi ngủ, mới có thể vì ít việc kích thích mà thất kinh.
Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, Vương gia đã vội vã đến quận mã phủ, nhất định là bị kinh động bởi chuyện của Tề tướng quân nửa đêm xông vào.
Nguyệt Nhi thừa dịp lúc Thành phu nhân đang cùng Tấn Ngưng tán gẫu, chạy đến bên cạnh ta nói thầm thì: "Quận mã gia, Vương gia kêu ngài đến gặp."
Ta sửng sốt, sau đó hướng Nguyệt Nhi gật đầu.
"Ngưng nhi." Ta ra vẻ vô cùng khó chịu, biểu tình thống khổ nói với Tấn Ngưng, "Bụng của ta không quá thoải mái, phải đi..."
"Ngươi đi đi." Thành phu nhân cười cười nói, "Ta bồi Ngưng nhi tán gẫu."
Đây không phải là lần đầu tiên ta dùng cớ này đối với Tấn Ngưng.
Nên sau khi nghe ta nói, nàng có điểm khẩn trương nhìn ta, không nói lời nào.
Ngày hôm nay tâm tình của Tấn Ngưng tựa hồ như thực bình tĩnh, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng nàng không có thả lỏng như trước đây, nói cũng là không nhiều.
"Rất mau trở lại." Trước khi đi, ta nói bổ sung một câu.
Vương gia muốn tìm ta làm gì? Hỏi ta vì sao lại đạp ngã Tề tướng quân? Hay bởi vì những sự việc khác? Dù sao...!Chắc chắn có quan hệ cùng Tề tướng quân.
Mang theo tâm tình thấp thỏm, ta đi tới đại sảnh, lại không nghĩ, trừ bỏ Vương gia còn có Tề lão tướng quân.
Lần này...!Thật là đến đông đủ.
Ta bước vào, vô cùng máy móc hướng bọn họ hành lễ.
Vương gia ngồi ở chính giữa, hắn gật đầu với ta, còn Tề lão tướng quân chỉ liếc nhìn ta một cái, sau đó quay đầu nói với Vương gia: "Hôn lễ này...!Rốt cuộc đến khi nào cử hành?"
"Thành...!Thành công tử, ngươi ngồi xuống trước đi." Vương gia đối với ta nói.
Ta đi đến một chiếc ghế lim bên cạnh, đang muốn ngồi xuống thì Tề lão tướng quân lại nói: "Một năm cũng đã qua, như thế nào Thành công tử còn trong quận mã phủ?"
Đình trụ thân thể, ta quay đầu nhìn Tề lão tướng quân, mới định mở miệng cất lời, hắn lại nhìn ta nói: "Ngày kết hôn của Dịch nhi cùng Ngưng nhi thì tiếp tục kéo, Vương gia, ngài nói rốt cuộc đây là xảy ra chuyện gì?" Nói rồi, lại quay đầu hướng Vương gia.
Vương gia không nói gì, hắn nhíu mày, tựa hồ như đang suy nghĩ.
Tề lão tướng quân lạnh lùng thốt: "Ta nghe nói, Ngưng nhi đối với quận mã này động tình?"
Vương gia đưa mắt nhìn lão tướng quân, nhưng vẫn đóng chặt đôi môi không nói.
"Một năm trước đã nói đến hôn sự này, bây giờ...!Vương gia, ngài nói đến cùng là xảy ra chuyện gì a?" Khóe miệng Tề lão tướng quân như có chút co giật, dường như cực kỳ tức giận.
"Tề lão tướng quân." Ta không nhịn được, bước lên trước muốn cất lời, "Ta..."
"Câm miệng!" Tề lão tướng quân hung hăng trừng mắt liếc nhìn ta, "Hỗn xược! Ta cùng Vương gia nói chuyện, thế nào đến phiên ngươi nói leo?!"
Ta vừa định giải thích, Vương gia lại đột nhiên thở dài, nói: "Tề lão tướng quân, thân thể Ngưng nhi hiện giờ không khoẻ, huống chi..."
"Vương gia." Tề lão tướng quân cắt đứt lời Vương gia nói, thanh âm vững vàng, "Hôn nhân đại sự há có thể đùa? Ngài chẳng lẽ thật sự nguyện ý giao Ngưng nhi cho một ngoại nhân như vậy? Hừ, cha mẹ chi mệnh, môi chước chi ngôn, Ngưng nhi gả cho ai, còn không phải Vương gia nói một lời sao?"
Vương gia cúi thấp đầu, không trả lời.
"Nếu không phải Dịch nhi tình quá sâu đậm, hôm nay ta cũng sẽ không tới cửa.
Huống chi, ta tận mắt nhìn Ngưng nhi to lớn, trong lòng cũng rất thích đứa nhỏ này, bằng không việc đến tình trạng này, ta cũng sẽ chẳng tiếp tục kiên trì việc hôn nhân này nữa." Tề lão tướng quân vuốt vuốt râu mép của mình, tiếp tục nói, "Bên ngoài những người đó nói Dịch nhi nhà chúng ta thế nào, chắc chắn ngài cũng nghe được.
Vương gia, ngài không nên hồ đồ hơn nữa, bởi vì chuyện này mà khiến hai nhà chúng ta tan rã không vui?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...