Những ngày sau đó đều không có gì đặc biệt xảy ra. Hôm nào cũng như hôm nào, Bình An đều phải dậy sớm để sang phòng nhân vật phản diện, thắt cà vạt và làm mấy việc linh tinh cho anh.
Hôm nay, thắt cà vạt xong, Bình An đang định xuống dưới tầng thì anh gọi cô lại, bảo cô cùng đi xuống với anh.
Không ngờ rằng đến lúc xuống dưới tầng, có người đã làm thay công việc của cô rồi.
Người đó là nữ chính, cô ấy đã thay cô sắp xếp bữa sáng lên bàn cho nhân vật phản diện.
Thấy nhân vật phản diện xuống, cô ấy mỉm cười dịu dàng: “Chào buổi sáng nha, anh Hoằng.”
Nhân vật phản diện tên là Thế Hoằng, nữ chính hay gọi anh là anh Hoằng.
Cách đây vài tháng, gia đình nữ chính gặp trục trặc về tài chính, ba mẹ cô ấy phải bán biệt thự và các căn hộ tại thành phố này, sau đó sang thành phố khác để xây dựng lại công ty. Nhưng trường đại học của nữ chính lại ở thành phố này, cho nên ba mẹ đành phải để cô ấy ở nhờ biệt thự của Hoằng và Trạch Anh.
Vì trước kia đã nhận sự giúp đỡ từ gia đình nữ chính, cho nên Hoằng đánh phải đồng ý, cho cô ấy sống ở đây.
Lúc này, anh lạnh nhạt bảo nữ chính: “Lần sau đừng làm những việc như vậy, chuyện sắp xếp đồ ăn cho tôi là của Bình An.”
Bình An: Ồ? Đang xót nữ chính, không nỡ để cô ấy làm việc của tôi hả?
Nghĩ như vậy, Bình An bất chợt cảm nhận được thứ cảm giác gì đó kỳ lạ.
Cảm giác này không hề dễ chịu, nhưng hiện giờ dường như có người còn không dễ chịu hơn cả cô.
Nam chính Trạch Anh đứng trên cầu thang, mắt nhìn chằm chằm vào nữ chính và Hoằng.
Nữ chính thì mỉm cười đi về phía Hoằng rồi bảo: “Mấy công việc này cũng đâu có nặng nhọc gì, em làm được mà. Em cũng muốn giúp cô Bình An, thay cô ấy chăm sóc cho anh.”
Nói xong, cô ấy còn thẹn thùng cười rồi vén tóc ra sau tai.
Bình An đưa mắt nhìn phản ứng của Hoằng thì thấy mặt anh vẫn lạnh tanh. Ngay sau đó, anh lại thẳng thừng bảo: “Mấy công việc này không nặng nhọc gì, cho nên cô không cần phải giúp. Nếu cô vẫn muốn giúp thì hãy giúp mấy người giúp việc khác, làm thay cho họ mấy công việc như rửa bát, nhổ cỏ,... Còn tôi thì chỉ cần Bình An chăm sóc là đủ rồi.”
Nghe đến đây, Bình An ngẩn người ngay tại chỗ.
Dường như có gì đó không đúng phải không?
Bình An tròn mắt nhìn Hoằng, cho nên cũng không trông thấy khuôn mặt xám xịt của nữ chính lúc này.
Mà sau đó, Hoằng không hề ăn đồ ăn mà nữ chính mang lên.
Anh thầm nghĩ phải cách xa nữ chính ra, không thể để “người nào đó” hiểu lầm được.
Bình An đương nhiên không biết mình chính là “người nào đó”.
Nữ chính thì âm thầm siết chặt bàn tay, sau đó thì hậm hực trở về phòng mình. Còn Trạch Anh thì đứng ở trên cầu thang mà quan sát tất cả, trong lòng thầm nghi ngờ về mối quan hệ giữa Bình An và Hoằng.
Buổi chiều, ở trong phòng ngủ.
Trạch Anh ngồi trên giường, tay cầm điện thoại, mắt thì nhìn chằm chằm vào tin nhắn giữa mình và [Ca sĩ Bình An] trên màn hình.
Tối qua Bình An đã bảo rằng có chuyện gì thì hãy nhắn tin cho cô, nhưng Trạch Anh cho rằng đó chỉ là một lời xã giao, chứ một ca sĩ nổi tiếng và bận rộn như Bình An sao có thể nhắn tin trò chuyện với anh ta được.
Anh ta nghĩ chuyện được gọi video với cô cũng chỉ do mình may mắn mà thôi.
“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
Trạch Anh nhíu mày, sau đó bỏ điện thoại xuống giường rồi ra mở cửa.
Cánh cửa mở ra, người đứng ở bên ngoài là nữ chính. Cô ấy nhìn thấy Trạch Anh thì liền bổ nhào vào người anh ta.
Trạch Anh kinh ngạc nhưng vẫn nhanh chóng kéo nữ chính vào trong phòng rồi đóng cửa lại, tránh cho người khác nhìn thấy.
Không ngờ rằng cửa vừa đóng, nữ chính đã kiễng chân, hôn lên môi anh ta.
Anh ta không thể tin nổi mà trừng mắt, sau đó lại từ từ nhắm mắt, để cho nữ chính hôn mình.
Đây là nụ hôn đầu của anh ta - một nụ hôn triền miên ướt át.
Ban đầu người làm chủ tình thế là nữ chính, nhưng Trạch Anh không muốn bị áp đảo nên nhanh chóng tấn công, không chịu thua kém mà hôn mạnh lên môi nữ chính.
Không biết qua bao lâu, nụ hôn mới dừng lại, trên môi của cả hai đều mang theo vệt nước mờ ám.
Trạch Anh nhìn nữ chính, đến lúc cảm xúc dần dần bình ổn lại thì bèn hỏi: “Sao em lại hôn anh?”
Nữ chính mỉm cười mà chân thành nói: “Vì em thích anh.”
“Thích anh?” Trạch Anh nở một nụ cười mỉa mai, “Chứ không phải em thích anh Hoằng sao?”
“Không, người em thích là anh.” Nữ chính vừa nói vừa rưng rưng nước mắt, “Nhưng anh biết đấy, gia đình em đang gặp khó khăn, em cần tiếp cận anh Hoằng để anh ấy giúp gia đình em.”
Trạch Anh nhíu mày, trong lòng cảm thấy nghi ngờ. Anh ta cho rằng hôm nay nữ chính có gì đó hơi lạ. Hơn nữa bình thường, anh ta vẫn luôn cảm nhận được rằng nữ chính thích Hoằng, sao bây giờ cô ấy lại nói là thích anh ta chứ?
“Anh không tin em sao?” Nữ chính rơi nước mắt, “Em thật sự thích anh mà! Nếu không phải hiện giờ công ty của nhà anh nằm trong tay Hoằng thì em sẽ không tiếp cận anh ấy đâu!”
“Thật ư?” Trạch Anh vẫn còn nghi hoặc. Nhưng đối mặt với vẻ chân thành và yếu đuối của nữ chính, anh ta cũng dần dần buông lỏng cảnh giác.
Nữ chính lại ôm lấy anh ta, thủ thỉ: “Em thích anh lắm, nhưng biết làm sao đây? Nếu anh có thể đứng ở vị trí của Hoằng thì tốt quá, em sẽ không phải làm việc trái với lòng mình rồi.”
Nghe đến đây, Trạch Anh siết chặt nắm đấm, sau đó thì hỏi: “Thế bây giờ em đến tìm anh để làm gì? Chỉ để nói những lời này thôi sao?”
Nữ chính lắc đầu, “Em đang buồn và ấm ức lắm, cho nên em mới đến đây để ôm anh. Khi một người bị bắt nạt thì luôn muốn được ở bên cạnh và dựa vào người mình thích mà.”
“Bị bắt nạt?” Trạch Anh hỏi, “Ai bắt nạt em?”
Nữ chính mím môi, sau đó cúi đầu rồi bắt đầu tỏ vẻ ấm ức.
“Cũng không hẳn là bắt nạt, chỉ là có một người bịa đặt và nói xấu về em với anh Hoằng, khiến cho anh ấy ghét em, đối xử lạnh lùng với em.”
“Thật ra anh ấy đối xử với em thế nào cũng không sao, nhưng em chỉ sợ anh ấy không giúp đỡ cho gia đình em nữa. Hoặc là… anh ấy sẽ đuổi em khỏi biệt thự, như vậy em sẽ không gặp được anh nữa.”
“Anh Trạch Anh ơi!” Nữ chính ngẩng đầu, khóc thút thít, “Em không muốn rời xa anh đâu, em muốn ngày ngày đều được nhìn thấy anh!”
Nghe thấy mấy lời này, Trạch Anh đương nhiên mềm lòng. Anh ta giơ tay lau nước mắt cho nữ chính, bảo cô ấy: “Đừng khóc nữa.”
Sau đó nhớ ra gì đó, anh ta hỏi: “Người bịa chuyện nói xấu em với anh Hoằng là ai?”
Nữ chính ngay lập tức đáp: “Là Bình An!”
“Bình An?” Trạch Anh hỏi, “Sao em lại nghĩ là cô ta?”
“Em đã tận tai nghe thấy, mấy hôm trước em đã tình cờ nghe thấy cô ta nói xấu em với anh Hoằng.” Nữ chính vừa lau nước mắt vừa nói, “Em ghét cô ta lắm! Sao cô ta lại làm thế với em chứ? Em có làm gì cô ta đâu… Sao cô ta lại đối xử như vậy với em?”
Trạch Anh có hơi hoài nghi, nhưng vì vốn có ác cảm với Bình An, cho nên cuối cùng anh ta đã lựa chọn tin tưởng nữ chính.
Nữ chính vẫn không ngừng khóc lóc: “Anh Trạch Anh ơi, em ghét cô ta, còn muốn cô ta phải trả giá và nhận báo ứng nữa! Có phải em xấu xa lắm không? Em biết mình không nên muốn người khác gặp báo ứng, nhưng em không thể ngăn bản thân mình mong muốn như vậy.”
Trạch Anh không quen khi thấy nữ chính tâm sự với mình nhiều như vậy, nhưng anh ta vẫn an ủi cô ấy: “Em không xấu, muốn kẻ xấu gặp báo ứng là chuyện đương nhiên. Anh cũng muốn kẻ bắt nạt và chèn ép anh gặp báo ứng mà.”
Kẻ bắt nạt mà Trạch Anh nói đương nhiên chính là Hoằng.
Hai mắt nữ chính sáng lên, cô ấy nắm lấy tay Trạch Anh. “Anh cũng có suy nghĩ như em sao? Anh cũng cảm thấy kẻ xấu xa như cô ta nên phải trả giá đúng không?”
“Đúng vậy.” Trạch Anh đáp.
“Nhưng làm thế nào để khiến cho cô ta phải trả giá đây? Em rất muốn tìm cô ta nói cho ra lẽ, sau đó còn muốn đánh cô ta để xả giận.” Nữ chính buồn bã nói: “Nhưng mà em yếu đuối như vậy, không đủ sức làm gì cô ta được. Hơn nữa anh Hoằng cũng bảo vệ cô ta, em chỉ có thể nhẫn nhịn, tiếp tục bị cô ta bắt nạt thôi.”
Nói đến đây, nữ chính đã bụm mặt khóc, nước mắt rơi lã chã.
Trạch Anh càng nhìn càng không đành lòng.
Cuối cùng, tới lúc nữ chính như sắp khóc hết nước mắt, anh ta bèn bảo: “Để anh xử lý cô ta giúp em.”
Nữ chính liền ngẩng đầu dậy, hai mắt long lanh nhìn thẳng vào Trạch Anh. “Thật không ạ? Anh định xử lý cô ta giúp em thật sao?”
“Thật.” Trạch Anh vốn đã không ưa Bình An, cho nên sau khi suy nghĩ kỹ càng thì bèn quyết định giúp nữ chính xả giận.
Nữ chính vô cùng vui mừng mà ôm lấy Trạch Anh, giọng nói ngọt ngào êm tai vang lên: “Anh Trạch Anh ơi, ngoài bố mẹ em ra thì anh là người đối xử với em tốt nhất trên đời. Em thích anh lắm!”
Trạch Anh mỉm cười, đưa tay xoa đầu nữ chính. Trong lòng anh ta cảm thấy thoải mái và thỏa mãn khi được nữ chính dựa dẫm. Hơn nữa anh ta vốn có tình cảm với nữ chính, nhưng bình thường nữ chính luôn chú ý đến Hoằng, bây giờ lại bỗng nhiên đến nép vào lòng anh ta, cho nên anh ta phấn khởi và vui sướng, giống như đã chinh phục được một thứ gì đó đáng giá vậy.
Anh ta nâng cằm nữ chính lên, sau đó lại cúi đầu hôn cô ấy.
Cô ấy vui vẻ đáp lại, nụ hôn giữa hai người kéo dài.
Rất lâu sau đó, nữ chính mới rời khỏi phòng của Trạch Anh và trở về phòng mình.
Vừa bước vào cửa phòng, biểu cảm trên gương mặt nữ chính đã từ từ thay đổi. Cô ấy chạm tay vào môi rồi lau lau, nước mắt cũng dần dần chảy ra.
“Sao lại như thế… Sao lại khiến tôi làm như vậy?” Nữ chính mếu máo, “Tôi không muốn hôn anh Trạch Anh, tôi thích anh Hoằng cơ mà!”
Một âm thanh máy móc vang lên trong đầu nữ chính: [Tôi đã bảo rồi, Trạch Anh là nam chính và cô là nữ chính, Thế Hoằng chỉ là nhân vật phản diện mà thôi. Bây giờ cô chưa thích Trạch Anh, nhưng mai sau cô sẽ thích. Mà đằng nào cũng thích thì thích từ ngay bây giờ có khác gì.]
“Không! Tôi chỉ thích anh Hoằng thôi!” Nữ chính khóc òa lên.
Đến lúc nhớ ra, cô ấy lại hỏi: “Mà vừa rồi mi bảo anh Trạch Anh xử lý cái cô Bình An kia là có ý gì? Mi còn đặt điều đổ oan cho cô ấy nữa, như vậy là sao?”
[Bình An đó cần phải được xử lý. Cô ta muốn ngăn cản nam chính hắc hóa, cho nên phải mau chóng cho cô ta biến mất.]
“Biến mất là sao chứ?” Nữ chính hoang mang, “Mà hắc hóa gì cơ?”
[Cô không cần biết.]
[Cô chỉ cần làm một con rối để tôi điều khiển là được rồi.]
……..
Mười giờ tối hôm sau.
Sau khi nghe bác quản gia dặn dò vài câu, Bình An lên tầng, chuẩn bị đi ngủ.
Đi lên đến tầng ba, cô nhìn sang bên phòng của Hoằng thì thấy vẫn sáng đèn.
Hầu như hôm nào cũng vậy, Hoằng ngủ khá muộn.
Bình An cũng không quá để ý, cô mở cửa phòng mình rồi bước vào trong. Lại không ngờ rằng ngay lập tức, một bàn tay đã vươn đến túm cổ áo cô rồi kéo mạnh cô vào phòng.
Bình An hoảng sợ tột độ, cô muốn hét lên nhưng đã bị bịt miệng lại.
Cánh cửa phòng cũng đã bị đóng.
Trong bóng tối, cô chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông chứ không nhìn rõ mặt của người đó. Hơn nữa hắn ta lại đeo khẩu trang, cho nên cô hoàn toàn không thể xác định được hắn là ai.
Cô muốn vùng vẫy để chạy thoát, nhưng kẻ kia lại kéo tóc cô rồi ấn cô xuống giường. Một tay hắn túm tóc cô, một tay thì cố bịt miệng cô.
Cô vô cùng hoảng loạn, nhân lúc hắn sơ ý thì bèn cắn vào tay hắn.
Hắn theo bản năng rụt tay lại, cô liền hét lớn: “Cứu…”
Nhưng chưa kịp nói được mấy chữ, hắn tay đã bịt miệng cô lại một lần nữa, sau đó đấm mạnh vào bụng cô.
Hoằng đang ở trong phòng làm việc nghe loáng thoáng thấy tiếng hét, nhưng đương nhiên không thể nghe được rõ ràng và cũng không nghe ra được chữ “cứu”.
Tuy nhiên, anh vẫn đứng dậy rồi rời khỏi phòng, đi về phía phòng của Bình An.
Ở trong phòng, Bình An đau điếng vì cú đấm, chỉ biết ôm bụng r.ê.n r.ỉ.
Kẻ kia đang định tiếp tục đánh cô, nhưng bỗng dưng tiếng gõ cửa vang lên.
“Cốc cốc.”
Kẻ đó giật mình nhìn ra cửa.
Hoằng ở ngoài cửa gọi: “Bình An, vừa rồi là cô hét sao?”
Nghe thấy giọng Hoằng, Bình An muốn kêu cứu, nhưng vẫn còn đang bị bịt miệng nên không nói được.
Kẻ kia thì hoang mang, vội vàng nghĩ cách xử lý.
Hoằng ở bên ngoài đã bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, anh lại gọi: “Bình An, cô không sao chứ?”
Kẻ kia lại càng hoảng hốt.
Ngay sau đó, hắn ta lờ mờ nhìn thấy chiếc tủ quần áo lớn ở gần đó. Thế là hắn ta bèn bỏ tay khỏi miệng Bình An mà kéo cô đứng dậy, đi về phía tủ quần áo.
Cô nhân cơ hội này mà gọi Hoằng: “Ông chủ, cứu tôi với!”
Hoằng ở bên ngoài vô cùng hốt hoảng, anh vừa gọi tên Bình An vặn tay nắm cửa, nhưng cửa đã bị kẻ kia khóa từ bên trong vào lúc nãy.
Không mở được cửa mà chỉ nghe được tiếng kêu cứu từ bên trong, sắc mặt Hoằng tối sầm lại, nỗi sợ hãi ập thẳng đến. Anh vừa đạp cửa vừa hét: “Bình An! Bình An!”
Kẻ ở bên trong càng luống cuống, hắn ta không thèm bịt miệng Bình An nữa mà kéo cô đến bên tủ, sau đó mở tủ ra rồi đẩy cô vào trong.
Bình An muốn thoát ra nhưng kẻ kia đã đóng sầm cửa tủ lại, cánh cửa tủ đập vào người Bình An khiến cho cô đau đến chảy nước mắt.
Trong khi đó, tiếng hét của Hoằng lớn đến nỗi gần như tất cả người trong biệt thự đều nghe thấy. Quản gia và vài người giúp việc cũng đã chạy lên đến nơi, Hoằng liền gấp gáp thúc giục quản gia: “Chìa khóa! Lấy chìa khóa mở cửa!”
Ông ấy nghe vậy thì liền vội vàng chạy xuống tầng lấy chìa khóa.
Kẻ ở bên trong phòng thì đã lấy một vật dài để cài vào tủ, khiến cho Bình An không thể mở tủ ra từ bên trong. Sau đó, hắn vội vã tìm chỗ trốn, nhưng trong phòng chẳng có chỗ nào có thể trốn được cả.
Thế rồi hắn ta nhìn ra ngoài cửa sổ rồi chạy tới đó, mở cửa sổ ra rồi nhìn xuống dưới.
Đây là tầng ba, nhìn độ cao từ tầng ba xuống dưới, hắn đương nhiên không dám nhảy. Tuy nhiên, hắn ta vẫn leo ra ngoài rồi đứng ở trên rìa bên ngoài cửa sổ để ẩn nấp, sau đó không quên khép cửa sổ lại
Bình An ở trong tủ hoảng loạn kêu cứu. Chuyện vừa rồi đã khiến cho cô sợ hãi tột độ, mà bị nhốt ở trong tủ lại rất khó chịu, vừa tối lại vừa kín, thiếu không khí, khiến cho cô cảm tưởng như mình sắp ngạt thở.
Hoằng đứng ở ngoài phòng thì mất bình tĩnh mà hét lên:
“Ai ở trong đó?”
“Đừng có động vào cô ấy… Đừng có làm gì cô ấy… Nếu không tao sẽ g.i.ế.t mày!”
Câu nói này cùng với sắc mặt của Hoằng khiến cho mấy người giúp việc ở đó sợ đến run rẩy tay chân. Bọn họ không dám tin ông chủ lại có thể hung tàn đến mức này.
Quản gia vội vàng cầm chìa khóa chạy đến, Hoằng nhanh chóng giật lấy chìa khóa, mở toang cửa ra rồi chạy vào trong.
Quản gia ở phía sau nhanh chân bước vào theo rồi bật điện lên.
Căn phòng thoáng chốc sáng trưng.
Hoằng đã nhanh chóng nhìn thấy chiếc tủ quần áo bị cài từ bên ngoài. Mà ở bên trong, tiếng đập tủ và tiếng kêu cứu yếu ớt của Bình An vang lên.
Anh vội vàng chạy đến tháo vật cài trên đó rồi mở cửa tủ ra.
Ánh sáng chiếu vào trong tủ, Bình An ngồi bên trong ngước nhìn lên.
Sự sợ hãi vẫn còn quanh quẩn trong lòng, nhưng Bình An biết mình đã được cứu rồi.
Người đàn ông cao lớn đứng trước tủ nhìn cô. Dù đã tìm thấy cô, nhưng sự hoảng sợ và lo lắng vẫn còn chưa tan biến hết trên khuôn mặt anh.
Anh ngay lập tức cúi người bế Bình An ra. Bình An thì bật khóc mà ôm lấy anh, cô vừa đau, vừa sợ lại vừa ấm ức.
Thời khắc này, cô hoàn toàn quên mất Hoằng là ông chủ của cô, cũng hoàn toàn quên rằng anh là nhân vật phản diện.
Trong khoảnh khắc này, cô chỉ biết được anh đã cứu cô.
Anh bế cô và ôm chặt cô trong lòng mình, không dám buông lỏng tay.
Bác quản gia và những người giúp việc khác trông thấy cảnh này thì ngây người. Càng không thể tin nổi là lúc này, họ lại nghe thấy giọng nói run rẩy của Thế Hoằng:
“Anh xin lỗi… Anh xin lỗi… Anh đã đến muộn…”
“Em có sao không? Em có bị thương ở chỗ nào không?”
“Đau quá…” Bình An rúc trong lồng ngực Hoằng mà nghẹn ngào nói, “Bụng đau quá…”
Hoằng nghe vậy thì vội vàng bảo quản gia: “Gọi bác sĩ, mau gọi bác sĩ!”
Nói xong, anh liền bế Bình An sang phòng mình.
Không thể để cô ở căn phòng kia nữa, anh không thể để cô ở trong căn phòng đó được.
Bình An cũng sợ hãi và không dám ở một mình nữa.
Đến lúc tới phòng của Hoằng, Hoằng đặt Bình An lên giường của mình. Nhưng cô vẫn còn sợ hãi vì chuyện lúc nãy nên liền túm chặt lấy Hoằng, sợ sệt nói: “Anh đừng đi được không… Tôi thật sự sợ lắm…”
“Anh sẽ không đi đâu đâu.” Hoằng vừa đau lòng vừa dịu dàng mà nắm lấy tay Bình An, “Anh sẽ ở đây với em, em yên tâm đi.”
Nghe vậy, Bình An gật đầu.
Hiện giờ cô không có tâm trạng để chú ý đến cách xưng hô và thái độ của Hoằng.
Trong căn phòng chỉ có anh và cô, cô chỉ biết nắm chặt lấy tay anh. Bàn tay lớn và ấm áp ấy mang đến cho cô cảm giác an toàn.
Ở phòng của Bình An, quản gia gọi điện cho bác sĩ xong thì liền bảo người giúp việc kiểm tra mọi ngóc ngách trong căn phòng. Ông ấy cũng đi lại quan sát, kiểm tra kỹ càng.
Phát hiện ra cửa sổ chưa được đóng chặt, ông ấy liền cảnh giác mà đi đến, cẩn thận ngó đầu ra bên ngoài mà nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới.
Không có ai cả.
Trong khi đó, tại căn phòng ngay bên dưới, Trạch Anh ngồi sụp xuống dưới đất mà thở hổn hển, tay anh ta vẫn còn run run.
Chủ nhân của căn phòng này là nữ chính đang đứng ở đối diện anh ta. Cô ấy vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy nghe thấy tiếng hét của Hoằng thì cô ấy đã biết có chuyện xảy ra. Nhưng cô ấy không ra ngoài mà thử đứng bên cửa sổ, nhìn lên trên, đúng lúc lại trông thấy Trạch Anh đang trèo ra ngoài cửa sổ.
Sau đó Trạch Anh cũng nhìn thấy cô ấy. Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, nữ chính còn ra hiệu, bảo anh ta cố gắng leo xuống, chui qua cửa sổ mà trốn vào phòng của cô ta.
Ban đầu Trạch Anh không dám, nhưng sợ bị tóm nên cuối cùng cũng phải l.i.ề.u m.ạ.n.g một lần.
Anh ta cẩn thận bám vào rìa tường rồi leo xuống.
Vừa leo, anh ta vừa sợ đến toát mồ hôi hột, còn suýt nữa ngã mấy lần. Trên người anh ta cũng có mấy vết xước vì bị quệt mạnh vào tường,
Anh ta còn tưởng mình xong đời rồi, nhưng có nữ chính ở dưới giúp đỡ, cho nên cuối cùng anh ta vẫn may mắn leo qua cửa sổ, trốn vào phòng nữ chính.
“Anh không nghĩ ngày hôm nay Hoằng lại phát hiện ra. Rõ ràng đứa xấu xí kia chỉ kêu một tiếng, thế mà anh ta cũng nghe thấy, lại còn ngay lập tức đi sang phòng gọi cô ta chứ!”
“Anh chỉ định dạy cho cô ta một bài học thôi, không ngờ bây giờ lại to chuyện thế này. Anh cũng không ngờ là Hoằng lại quan tâm đến đứa xấu xí kia như thế. Lỡ như anh ta quyết làm cho ra chuyện thì sao đây?”
“Lỡ anh ta tra camera và phát hiện anh chính là người vào phòng của cô ta thì làm thế nào?”
Trạch Anh vô cùng hoang mang.
Nữ chính lại ngồi xuống ôm anh ta mà an ủi: “Không sao, dù Hoằng có kiểm tra camera thì cũng không phát hiện ra người hôm nay là anh đâu.”
“Sao có thể như thế chứ?” Khuôn mặt Trạch Anh lộ rõ vẻ nghi ngờ.
Nữ chính lại nở một nụ cười và cam đoan: “Anh tin em đi, chuyện này em có thể xử lý được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...