Ngay sau đó, tôi chợt phát hiện trong phòng có người.
Hoảng hốt ngẩng đầu lên, tôi liền trông thấy nam chính. Anh ta ngồi trên giường mà nhìn chăm chăm về phía tôi bằng ánh mắt giận dữ, nóng nảy.
Bên cạnh anh ta còn có một hộp quà to, tôi vừa nhìn nó một cái thì đã nghe thấy nam chính bảo: “Anh cố gắng về sớm để đón sinh nhật với em, vậy mà về đến nhà thì lại chẳng thấy bóng người.”
Thảo nào trước đó nam chính bảo hai tuần mới về, vậy mà hiện giờ mới qua một tuần đã về rồi.
Tôi hít sâu, é/p bản thân bình tĩnh lại. Sau đó, tôi làm bộ tự nhiên mà nhìn anh ta, nhưng tay thì đang loay hoay bấm số điện thoại của anh trai.
Nam chính đứng dậy khỏi giường, vừa đi về phía tôi vừa hỏi:
“Em đi đâu mà giờ mới về?”
“Chiếc bánh sinh nhật em đăng trên trang c/á nhân là sao? Em đi ăn sinh nhật cùng ai?”
“Tại sao tuần trước em lại nhắn tin muốn ly hôn với tôi? Tại sao em không nhận cuộc gọi của tôi?”
“Em trả lời đi!”
Nói đến đây, nam chính đã đứng trước mặt tôi. Tôi cũng đã bấm số xong, nhưng vì nam chính đang ở gần, hơn nữa còn muốn xem xét tình hình nên tôi chưa ấn nút gọi.
Để nam chính không phát hiện, tôi tỏ vẻ bình thản mà trả lời anh ta: “Tôi không chịu nổi anh nữa rồi, cái loại người yêu nhiều người cùng lúc như anh khiến tôi phát ốm. Tôi ly hôn với anh để anh cưới người khác bộ không tốt à?”
“Không được ly hôn! Ai cho em ly hôn!” Nam chính bóp hai vai tôi, “Anh sẽ yêu em hơn trước, được chưa? Đừng có ghen tỵ mà suy nghĩ lung tung nữa, chúng ta là vợ chồng, cả đời này chúng ta sẽ ở với nhau!”
Đúng là một tên thần k/inh!
Tôi hất tay nam chính ra, nói với anh ta: “Ly hôn với tôi rồi cưới người khác làm vợ, sau đó thì sống với người đó cả đời dùm tôi cái. Anh tỉnh táo đi, anh không thấy tôi thay đổi à? Tôi chửi anh, làm anh mất mặt. Anh còn sống với tôi nữa thì người khổ sẽ là anh đấy!”
Khi nói những câu này, tôi hy vọng tên nam chính sẽ tỉnh ngộ mà ly hôn. Ai ngờ, ánh mắt anh ta lại thay đổi khiến cho tôi rùng mình.
Nói sao nhỉ, ban đầu ánh mắt của nam chính đầy vẻ giận dữ. Nhưng sau khi nghe tôi nói, anh ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt âu yếm, tình tứ, dịu dàng.
Khi tôi cảm thấy chắc anh ta bị đ/iên rồi, anh ta lại nhẹ nhàng nói với tôi: “Hóa ra là em sợ anh khổ.”
Tôi: “...”
Nam chính đưa tay vén tóc tôi ra sau tai, nói tiếp: “Anh không thấy khổ, anh thấy thich.”
Tôi lùi lại, c/ảnh giác hỏi: “Anh… máu M hả?”
“Không biết nữa.” Nam chính nói, “Anh chỉ biết anh thích em hơn. Mặc dù em trở nên đanh đá, chửi anh, tát anh, khiến cho anh rất tức. Nhưng không hiểu sao, anh cảm thấy em như thế mới đúng là em.”
“Cái hôm sinh nhật của Anh Thy, em làm anh mất mặt hết lần này đến lần khác, anh cảm thấy vừa ghét nhưng lại vừa yêu. Anh nghĩ đầu óc anh có vấn đề rồi, từ trước đến giờ anh luôn thích những cô gái dịu dàng, vậy mà chẳng hiểu sao em dữ dằn như thế mà anh lại càng thích em hơn.”
Nghe đến đây, tôi dần dần hiểu ra rồi.
Ngay từ ban đầu tôi đã biết tôi là nguyên mẫu của Bùi Thanh Linh, còn tên tác giả là nguyên mẫu của nam chính. Đương nhiên, anh ta sẽ xây dựng một nam chính với ngoại hình và tính cách giống mình như đúc. Anh ta có thể làm điều đó, bởi anh ta hiểu rõ bản thân mình.
Sau khi bị tôi từ chối, tên tác giả khó chịu và cay cú nên xây dựng một hình tượng nhu nhược cho tôi. Mà vì anh ta ghét tôi, ghét tính cách của tôi, cho nên những nhân vật nữ mà anh ta viết đều trái ngược với tôi.
Họ hiền lành, dịu dàng, và yêu anh ta.
Tuy nhiên, có lẽ trong thâm tâm tác giả vẫn thích những cô gái như tôi. Ban đầu anh ta thích tôi, mà gu của một người đâu dễ thay đổi.
Nam chính lại chính là một bản sao của tác giả, cho nên bây giờ anh ta thích tôi cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng mà…
“Tôi không thích anh!” Tôi dõng dạc nói, “Ly hôn đi!”
Nghe vậy, sắc mặt nam chính liền tối sầm xuống. Nhưng ngay sau đó, anh ta lại nhếch mép cười. “Mặc dù anh biết em yêu anh, nhưng anh rất ghét nghe mấy câu dối lòng của em, nhất là cái câu ly hôn đấy!”
Nói dứt lời, anh ta liền bế tôi lên. Tôi giật mình và sợ ngã nên hơi hoang mang, quát: “Thả tôi xuống!”
“Túm anh chặt thế mà đói anh thả xuống à?” Tay anh ta ôm chặt tôi hơn, nở một nụ cười phấn khích, “Em nói muốn ly hôn nhỉ? Anh xem xem đêm nay làm em mang thai rồi em có dám nói ly hôn nữa không?”
Nghe thấy vậy, tôi trừng mắt.
Nam chính đi đến bên giường và ném tôi xuống, sau đó thì cởi quần áo ra.
Tay tôi vẫn cầm điện thoại nên ngay lập tức ấn nút gọi, sau đó thì cố gắng bò xuống giường, nhưng nam chính đã túm áo tôi lại.
“Em gọi cho ai đấy?” Nam chính nhìn vào điện thoại của tôi.
Đến khi nhìn thấy dòng chữ “người đẹp trai nhất” trên màn hình, anh ta trợn mắt định vồ lấy điện thoại của tôi, may mà tôi đã kịp thời hất điện thoại ra xa rồi đẩy anh ta một cái.
Cũng tại tôi, tôi không muốn lưu Đỗ Việt Dương là “anh trai”, cho nên mấy hôm trước liền đổi tên của anh ấy trong danh bạ. Mà khi đó tôi đã biết tên của anh ấy đâu, thế nên chỉ đành lưu tên anh ấy “người đẹp trai nhất” thôi. Sự thật đúng là vậy mà.
Ai ngờ lúc này cái tên ấy lại khiến cho nam chính tức điên lên. Tôi tính chạy ra khỏi phòng thì anh ta đã kéo tôi lại, đẩy tôi vào tường, quát: “Vừa nãy cô đi cùng tên kia đúng không? Cô n/goại t/ình đúng không?”
“Không!” Tôi cũng quát lại nhưng nam chính không tin.
Anh ta bóp mặt tôi, bóp rất mạnh. “Cô là vợ của tôi, đừng hòng tôi ly hôn với cô!”
Tôi dè dặt nhìn nam chính rồi đưa mắt nhìn về phía điện thoại.
Mặc dù ở khoảng cách hơi xa, nhưng tôi vẫn nhìn thấy màn hình đang tính giờ gọi. Điện thoại đã được kết nối với phía bên kia.
Tốt quá!
Tôi mừng rỡ hét to: “Anh Dương! Cứu em! Cứu em với!”
Tôi không biết người ở đầu dây bên kia phản ứng thế nào, cũng không biết người ấy có nói gì không. Nhưng tôi biết mình đã chọc nam chính tức c/hết rồi.
Mặt anh ta đỏ bừng, trên trán nổi đầy gân xanh. Anh ta túm áo tôi rồi giật mạnh, toan cởi quần áo của tôi ra.
Một tiếng “rẹt” vang lên, áo của tôi bị rách một chút. Nhưng da thịt còn chưa kịp lộ rõ trước mặt nam chính, tôi đã nâng chân thúc mạnh vào hạ bộ anh ta, sau đó dùng hết sức mà vung tay cho anh ta một tát.
Tiếng “bốp” vang lên rõ ràng, nam chính bị tát ngã ra đất. Tôi vội vàng chạy ra khỏi phòng, nhưng chạy được vài bước thì liền dừng lại.
Thứ nhất: Điện thoại của tôi còn đang ở trong phòng.
Thứ hai: Nam chính không đuổi theo tôi, trong phòng cũng chẳng có âm thanh nào.
Ít nhất cũng phải có tiếng rên rỉ kêu đau chứ, tôi thúc một cái vào nơi đó của nam chính mà.
Thật là kỳ dị…
Tôi nhíu mày, đứng yên cân nhắc do dự trong vài giây.
Mãi vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, tôi bèn cầm lấy cái chổi ở góc nhà rồi từ từ bước về phía phòng ngủ, sau đó c/ảnh giác nhìn vào bên trong.
Ở trong phòng, nam chính nằm sấp dưới đất, bất tỉnh nhân sự.
Nhìn thấy anh ta nằm yên không động đậy, tôi nghi ngờ có khả năng anh ta đang g/iả bộ để lừa tôi. Thế nhưng, cũng có một khả năng rợn người…
Tôi… hại c/hết anh ta rồi…
Khả năng thứ hai khiến cho tôi toát mồ hôi hột. Tôi đâu có ra tay nặng lắm, chỉ thúc cho anh ta một cái với cho anh ta một bạt tai thôi mà.
“Này… đừng có giỡn mặt…” Tôi thử lên tiếng gọi nam chính, “Tôi biết anh đang g/iả vờ rồi, ngồi dậy đi!”
Nam chính vẫn bất động.
Tôi hoang mang, chậm chạp bước đến bên cạnh nam chính rồi cầm chổi đập nhẹ vào người anh ta mấy phát.
Không thấy anh ta động đậy, tôi chuẩn bị tâm lý sẵn rồi khom người, đưa tay đặt trước mũi anh ta.
May quá! Còn thở!
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tên nam chính cờ hó này chưa c/hết. Chắc anh ta chỉ ngất thôi.
Là một người lương thiện, tôi đi đến cầm điện thoại lên, định bụng gọi x/e c/ấp c/ứu cho anh ta.
Bất ngờ là màn hình vẫn đang hiển thị thời gian gọi. Tôi đang định lên tiếng thì đã nghe thấy giọng nói run run không ngừng vang lên: “Linh… Anh sắp đến rồi… Đợi anh…”
Tiếng nói của Việt Dương lặp đi lặp lại nhiều lần. Anh ấy không biết liệu tôi có đang nghe không, anh ấy cũng chẳng biết tình hình của tôi thế nào, nhưng anh ấy vẫn không ngừng nói chuyện qua điện thoại.
Chắc chắn vừa nãy Việt Dương đã nghe thấy tiếng kêu cứu, cho nên hiện giờ anh ấy đang rất lo lắng. Tôi nghẹn ngào lên tiếng, trấn an anh ấy: “Anh ơi, em không sao rồi!”
Nhưng ai ngờ vừa nói dứt câu, nam chính đang nằm dưới đất đột nhiên ngóc đầu lên, nhổm người dậy.
Tôi giật mình, điện thoại trong tay rơi “bộp” xuống dưới đất. Nhưng ngay sau đó, tôi đã cầm chắc cái chổi, sẵn sàng bảo vệ bản thân.
Lạ là tên nam chính không hề nhìn về phía tôi. Ánh mắt anh ta cứ hướng về khoảng không phía trước, miệng lẩm bẩm: “Chữ gì thế kia… Chúc mừng bạn… đến với thế giới tiểu thuyết... Gì vậy… Nhân vật mà bạn sắm vai là nam chính… Cái gì… Mình xuyên sách rồi?”
Tôi cau mày, đùa đó hả?
Nhìn phản ứng và nghe mấy lời nói kia, tôi không thể không nghĩ: Lại có người xuyên sách sao?
Vừa nghĩ đến đây, “nam chính” đã ngoác miệng cười ha hả: “Xuyên rồi! Xuyên thật rồi!”
Gì vậy? Xuyên sách bộ vui vậy sao?
Tôi đang thầm hỏi như thế thì ánh mắt của “nam chính” đã hướng về phía tôi.
Trông thấy tôi, phản ứng ban đầu của anh ta là kinh ngạc, sau đó là vui mừng. “Linh…”
“À không!” Anh ta bật cười, “Vợ! Vợ của anh!”
Vừa nói, anh ta vừa chạy đến và định ôm tôi, nhưng tôi liền giơ cái chổi lên chặn anh ta lại.
Anh ta khá ngạc nhiên, còn tôi quan sát anh ta từ nãy đến giờ thì hoài nghi.
Ban đầu anh ta gọi tôi là Linh, sau đó gọi tôi là vợ.
Sau khi xuyên sách, anh ta rất vui mừng và dường như thích ứng với thế giới này rất nhanh.
Hơn nữa, thế giới này là thế giới tiểu thuyết. Cho dù anh ta có đọc tiểu thuyết đi nữa thì làm sao nhận ra tôi là Bùi Thanh Linh chứ?
“Chẳng lẽ…” Tôi hỏi anh ta, “Anh là tác giả sao?”
Nhận được câu hỏi này, sắc mặt anh ta thay đổi. Sau đó suy nghĩ một hồi, anh ta nghi ngờ mà hỏi tôi: “Vợ à, sao em lại chĩa chổi vào chồng mình thế? Không giống với thiết lập của em chút nào cả.”
Tôi không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm anh ta.
Cuối cùng, anh ta đưa ra kết luận:
“Chẳng lẽ… cậu là Linh à?”
“Linh lớp 12A1, cái con nhỏ vừa chảnh vừa đanh đá đó phải không? Cậu cũng xuyên sách phải không?”
“Ờ!” Nghe tên “nam chính” kia nói, tôi cũng đã đưa ra kết luận rồi. “Cậu là cái tên tác giả bị tôi từ chối phải không?”
Nghe thấy hai chữ “từ chối”, khuôn mặt tên tác giả liền xám xịt lại. Anh ta gân cổ, lớn tiếng: “Tôi bị từ chối đấy, thì làm sao? Không phải bây giờ tôi vẫn cho cậu làm vợ của tôi được à?”
“Cái gì?” Tôi nhìn tác giả với vẻ không thể tin nổi, “Cậu sủa cái gì vậy? Ai là vợ cậu cơ?”
“Đừng có giả ngu, chắc chắn cậu cũng đọc tin tức về bộ truyện của tôi rồi đúng không?” Tác giả kiêu ngạo nói, “Trong truyện này tôi là nam chính, còn cậu là vợ của tôi đó!”
“Đó là nam chính của cậu và vợ của anh ta, chứ liên quan gì đến tôi và cậu?”
“Còn không liên quan à?” Tác giả nhếch mép cười đắc ý, “Bây giờ tôi là nam chính, còn cậu là vợ của nam chính rồi đấy. Bây giờ, chúng ta là vợ chồng.”
Tôi thở dài, vừa tức vừa bất lực trước tên tác giả k/hùng đ/iên này. Tôi đã bình tĩnh lắm nên mới chưa phang cây chổi vào miệng anh ta đấy.
Ai ngờ anh ta vẫn chẳng biết điều mà khoe mẽ: “Thôi thì xuyên sách rồi, chúng ta chấp nhận số phận đi. Làm vợ của tôi cậu cũng chẳng thiệt đâu. Tôi nắm rõ thế giới này, thân phận của nam chính lại là một giám đốc giàu có, cậu cứ ở nhà tôi nuôi, sướng thế còn gì nữa.”
Tôi cầm chặt cán chổi, đang nghĩ xem có nên quật cho tên tác giả một cái không.
Anh ta lại vuốt cằm suy nghĩ gì đó rồi hỏi: “Chẳng lẽ cậu đang để bụng chuyện dàn harem à? Đừng có lo, tôi viết dàn harem vào cho vui với bõ tức thôi. Nếu cậu ngoan ngoãn làm vợ tôi thì tôi sẽ cắt đứt với dàn harem, được chưa?”
Nói đến đây, anh ta nở một nụ cười tự hào: “Thế nào? Có thấy chồng của cậu chung thủy không? Haha…”
“...”
Tôi thật sự cạn lời. Nhưng nghĩ đến chuyện mình và anh ta có chung hoàn cảnh xuyên sách, cho nên tôi bèn giả bộ hòa hoãn mà hỏi: “Này, tác giả, bộ cậu không định quay về thế giới thực à? Cậu là tác giả nên chắc biết cách quay về đúng không?”
“Không biết.” Tác giả trả lời xong rồi hỏi: “Sao cậu cứ gọi tôi là tác giả hoài vậy?”
Tôi: “...”
Tác giả: “...”
Tôi: “...”
Tác giả: “Chẳng lẽ… cậu không biết tên tôi?”
Tôi im lặng, bởi vì anh ta đoán đúng rồi.
Anh ta liền sửng cồ lên: “Này! Tôi theo đuổi cậu rồi còn bị cậu từ chối đấy! Vậy mà cậu còn không nhớ cả tên tôi?”
Tôi thành thật đáp: “Xin lỗi, hồi đi học được nhiều người theo đuổi quá, cũng từ chối nhiều người quá nên không nhớ.”
“Mẹ k/iếp!” Tên tác giả tức giận xông đến, hất văng cây chổi của tôi đi.
Hành động xảy ra quá bất ngờ nên tôi không kịp phòng bị. Tên tác giả đẩy tôi vào tường, “kabedon” tôi, tra hỏi: “Vậy thì cậu cũng phải nhớ tên nam chính đúng không? Tên của tôi chính là tên của nam chính đấy!”
Hơ, tôi thật sự không nhớ cả tên của nam chính luôn.
Tên tác giả thấy tôi nói năng gì thì cũng đoán ra rồi. Anh ta rất tức giận, dí mặt mình vào mặt tôi.
May mà tôi kịp đẩy anh ta ra, quát: “Làm cái gì đó?”
“Hôn!” Tác giả nói: “Tôi hôn vợ tôi! Cậu là vợ tôi, cậu phải hôn tôi! Tôi hôn cho đến khi cậu nhớ ra tên tôi thì thôi!”
“Đồ k/hùng!” Tôi nói rồi định chạy ra ngoài, nhưng tên tác giả đã kéo tôi lại và đẩy tôi lên giường.
Tôi ngã ngửa ra giường, chưa kịp ngồi dậy thì tên tác giả đã lao đến, chống hai tay bên người tôi rồi định cúi đầu hôn tôi.
Tôi vội vàng giơ hai tay lên, đẩy cái miệng của tên tác giả ra. “Cút! Tránh ra!”
“Không!” Tên tác giả vừa nói vừa chu mỏ, dí mặt xuống.
Bàn tay tôi đang đặt trước miệng của anh ta liền cảm thấy ươn ướt.
Eo! Nước miếng! Kinh quá!
“Tránh ra! Tránh ra!” Tôi hét càng to, bởi vì nước miếng dính trên tay tôi đang ngày càng nhiều. Tên tác giả thì vẫn mặt dày chu mỏ, dí cái mặt xuống.
Cho đến khi có ai đó chạy vụt tới, túm cổ áo anh ta và kéo ra đất, tôi mới thoát khỏi cái mỏ đầy nước miếng của anh ta.
Vừa vội vàng ngồi dậy lấy giấy lau tay, tôi vừa nhìn về phía tên tác giả… và Việt Dương.
Anh ấy đang đấm lia lịa vào mặt và vào người tên tác giả.
Tên tác giả chỉ biết ôm mặt, quát: “Dừng lại! Đứa nào đó? Đứa nào đánh tao?”
Việt Dương không trả lời mà vẫn đấm đá không ngừng.
Nhìn khuôn mặt giận dữ và mất bình tĩnh của anh ấy, tôi lo rằng sẽ có chuyện gì xảy ra nên liền vội vàng chạy đến khuyên can, kéo anh ấy lại.
Không ngờ rằng sau khi kéo anh ấy ra, anh ấy lại quay sang ôm chầm lấy tôi.
Cái ôm rất chặt, chứa đầy sự bất an và lo sợ. Giọng nói của anh ấy cũng lộ rõ vẻ lo lắng, hoảng loạn: “Anh xin lỗi… Anh đến chậm… Anh xin lỗi…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...