Âm thanh như tiếng nổ phát ra khiến cảnh Y Nhân và cảnh Hi sợ tới mức giật nảy mình.
1.
Lục Minh bình tĩnh đứng trước cửa, khuôn mặt xanh mét giờ phút này không biết đang nhìn vào phòng với vẻ mặt như thế nào.
Đôi mắt rét lạnh của anh nhìn thẳng vào Cảnh Y Nhân và cảnh Hi.
Cảnh Y Nhân hôm nay mặc đồ thể thao hơi bó sát người, mái tóc được buộc đuôi ngựa gọn gàng.
Lưng cô dán thẳng lên vách tường, một bàn chân gác lên ngực Cảnh Hi, ngón chân tròn vo đáng yêu giống như con sâu lông đang cố gắng bò lên vai cậu ta.
Thấy Lục Minh bỗng nhiên đá văng cửa, cô bị giật mình, nhìn sắc mặt anh không tốt, Cảnh Y Nhân theo bản năng nhanh chóng bỏ chân xuống.
Cô khẩn trương mở miệng: "Cậu, sao cậu lại về nhà lúc này?" "…" Cảnh Hi mãi mới định thần lại được, giờ mới chú ý đến cách Cảnh Y Nhân gọi Lục Minh là "cậu".
Cách gọi này liệu có bất thường quá không? Hơn nữa Lục Minh lại không hề phản bác gì.
"…" Anh mà không về thì hai người bọn họ định giở trò gì? "Hai người đang làm cái gì thế?" Giọng nói của Lục Minh lạnh tới cực hạn.
"Có làm gì đâu ạ." Cảnh Y Nhân trả lời rất thản nhiên.
Cảnh Hi sợ Lục Minh hiểu lầm nên vội vàng giải thích: "Em chỉ dạy chị Y Nhân cách giãn dây chằng thôi!"
"…" Giãn dây chằng? Việc này cần Cảnh Hi phải tự mình dạy cô sao?
Lục Minh lại nhìn Cảnh Y Nhân, đôi môi mỏng mím lại, nhìn cô hồi lâu: "Đăng ký một lớp học múa, đến đó mà học." Lục Minh lạnh lùng bỏ lại những lời này rồi đi về phía phòng sách.
"…" Cảnh Y Nhân và cảnh Hi vẫn chẳng hiểu gì cả.
Lục Minh lấy tài liệu xong đi luôn, một lát sau, quản gia Ngô đến nói với cảnh Hi: "Cậu Cảnh Hi, ngài Lục nói sẽ không giữ cậu ở lại ăn cơm trưa đâu ạ." Nói xong, ông vươn tay ra, ý muốn mời cậu đi.
"…" Cảnh Hi nổi trận lôi đình.
Cậu chính là đệ nhất nam thần quốc dân, thế mà lại bị chủ nhà ra lệnh đuổi khách.
Bao nhiêu người muốn cậu đến nhà họ làm khách mà còn chưa có cơ hội đấy.
Cảnh Hi nhìn về phía Cảnh Y Nhân: "Sao điện thoại của chị mãi không liên lạc được thế? Khi nào về, tôi sẽ gọi cho chị." Cảnh Y Nhân mờ mịt nói: "Chị không biết di động ở đâu nữa."
"Thế thì để tôi sai người mang cái khác đến đây cho chị…"
"Không cần đâu thưa cậu cảnh Hi.
Ngài Lục đã lo chuyện di động của cô Cảnh rồi ạ.
Số điện thoại của cô ấy không thể tùy tiện cho người khác biết được." Quản gia Ngô lạnh lùng cắt ngang lời Cảnh Hi, khiến cậu lại nổi giận đùng đùng.
"…" Không thể tùy tiện cho người khác biết? Cảnh Hi cậu là người khác chắc? Cậu quay đầu lại nhìn Cảnh Y Nhân, thấy cô cũng không có phản ứng gì, đành phải bất mãn ra về.
Cảnh Hi vừa đi khỏi, quản gia Ngô liền đưa một chiếc hộp cho Cảnh Y Nhân.
"Cô Cảnh, trong di động này có lưu số điện thoại di động của ngài Lục." Cảnh Y Nhân mở hộp ra, bên trong là một chiếc di động màu trắng, không đắt đỏ, xa hoa, sặc sỡ, to đùng như chiếc mà cảnh Hi cho cô lần trước.
Chiếc này khá mỏng và thích hợp cho phái nữ sử dụng.
Quản gia Ngô giúp Cảnh Y Nhân khởi động máy, rồi dạy cô cách gửi tin nhắn, nếu khôngnhập chữ được thì có thể trực tiếp viết tay.
Để cô thử một lần xem có dễ sử dụng không, việc đầu tiên cảnh Y Nhân làm chính là gửi tin nhắn cho Lục Minh.
"Cậu ơi, cậu đã ăn cơm chưa?"
Lục Minh bước vào công ty, các nhân viên đi ngang qua không ngừng cúi chào anh: "Lục tổng."
Lục Minh bước nhanh về phía thang máy, khu thang máy cũng có nhiều người đang chờ, vừa thấy Lục Minh đến gần, ai cũng vội vàng nhường chỗ và chào hỏi.
Lục Minh cũng không khách khí, bọn họ nhường thì anh lên đầu luôn, chỉ một lát sau, cửa thang máy "Tinh" một tiếng mở ra.
Lục Minh nhanh chóng đi vào đứng ở chính giữa, rồi một vài quản lý cấp cao cũng lục đục cúi đầu theo sau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...