Lục Minh từ từ nghiêng đầu qua nhìn Cảnh Y Nhân, cô đang ngủ rất say, khuôn mặt xinh đẹp với làn da trắng nõn mịn màng đang ở ngay trước mặt anh, khoảng cách gần tới mức anh chỉ cần hơi nhấc
môi lên đã có thể hôn được cô rồi.
“…” Đôi mắt sâu thẳm của Lục Minh chăm chú nhìn cô hồi lâu, hầu hết trượt lên trượt xuống.
Một lúc lâu sau, giống như đã quyết định điều gì, anh quả quyết nhắm mắt lại, hất tay, đá chân của cô ra, xoay lưng lại đối mặt với cô.
Lực Lục Minh dùng có hơi mạnh, Cảnh Y Nhân bị vung ra như vậy thì tỉnh lại.
Cảnh Y Nhân mờ mịt không hiểu gì dụi dụi đôi mắt đang mơ màng.
Một lúc sau vẫn chưa tỉnh táo lại được, cô đờ đẫn nhìn bóng lưng của Lục Minh và cảnh vật xa lạ xung quanh.
Chờ khi tỉnh táo lại, trong nháy mắt cô giật mình, theo bản năng ngồi bật dậy, vén luôn chăn lên nhìn.
Cô nhìn thấy y phục của cô vẫn còn nguyên vẹn, còn người đàn ông ở trần nửa thân trên đang nằm kia lại không hề cử động, quay lưng về phía cô.
“…” Cảnh Y Nhân căng thẳng thầm rướn cổ sang nhìn xem người đàn ông ở bên cạnh này rốt cuộc là ai?
Đến tận khi cô nhìn thấy sườn mặt anh tuấn của đối phương thì mới hít sâu một hơi, trái tim cô rốt cuộc cũng được đặt về đúng chỗ của nó.
Cảnh Y Nhân duỗi bàn tay nhỏ nhắn của mình kéo tay Lục Minh, để anh nằm thẳng ra.
“Cậu ơi, sao cậu ngủ mà lại quên mặc quần áo vậy?” “…” Lục Minh hai mắt nhắm lại không chớp, anh nằm thẳng mà không hề nhúc nhích.
Nói xong Cảnh Y Nhân nhìn xung quanh tìm quần áo của Lục Minh, nhưng không thấy một thứ nào.
Cô thu tầm mắt lại nhìn lên cơ thể cậu, ngủ say như chết vậy à? Cô lướt nhìn trong phòng một lượt, không biết đây là đâu.
Đột nhiên, tầm mắt cảnh Y Nhân rơi xuống phần hông của Lục Minh, cô phát hiện, cái khăn tắm cho phần hông của Lục Minh lại bị sưng phồng lên giống như lần trước, gồ lên cao cao.
cảnh Y Nhân bỗng nhiên trợn trừng mắt, nghĩ tới lần trước cậu đã bị thương, phía dưới bụng cũng bị sưng lên, cậu lại bị thương sao? Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân vội len lén liếc nhìn mặt của Lục Minh, thấy anh vẫn đang nhắm mắt mà không tỉnh lại, cô lẳng lặng vươn tay ra.
Lần trước cậu không cho cô xem, hôm nay cô nhất định phải xem xem rốt cuộc là bị làm sao?
Nếu như bị thương thì nhất định phải chữa trị, cứ nằm nghỉ ngơi như vậy cũng không thể khỏi được.
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân nín thở, đôi tay nhỏ bé duỗi ra, ốngtay áo vô ý lướt nhẹ trên ngực Lục Minh, cơ thể anh theo bản năng hơi run lên nhè nhẹ.
Cảnh Y Nhân giật mình, vội rụt tay về, rồi cô lại lén nhìn Lục Minh một cái, thấy anh không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại, cô lại nâng tay lên lần nữa, vươn tay ra.
Đôi tay nhỏ bé của cô đã thành công đụng tới cái khăn tắm ở bên hông của Lục Minh, cô đang định kéo khăn tắm ra thì đột nhiên, phía trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói lạnh lẽo, đầy cảnh cáo: “Cố định làm gì?.”
“…” Cảnh Y Nhân từ từ ngước mắt lên nhìn Lục Minh, cười với vẻ đương nhiên: “Cậu! Cậu bị thương rồi, cháu định xem xem…”
“…” Lục Minh sầm mặt, lạnh lùng ra lệnh: “Tôi không bị thương, bỏ tay của cô ra.” Rồi Lục Minh ngồi dậy, tựa lên đầu giường, một tay nắm lấy viền khăn tắm, đề phòng cô đột nhiên kéo ra.
“…” Cảnh Y Nhân vẫn không hề buông tay, cô nắm chặt lấy khăn tắm đang quấn ở hông anh: “Cậu! Bị thương mà không kiểm tra thì sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn đấy.”
Nói rồi Cảnh Y Nhân dùng sức kéo một cái.
Cũng may Lục Minh đã đề phòng từ sớm, nắm chặt lấy khăn tắm, nhưng dù phòng thủ nghiêm ngặt thế nào cũng sẽ có nơi sơ hở, nào biết rằng Cảnh Y Nhân không hề buông tha, một lần không thành công lại tiếp tục dùng sức kéo mạnh.
Bởi vì Lục Minh nắm quá chặt nên động tác của Cảnh Y Nhân lại càng mạnh, lực đàn hồi cũng càng lớn, tay Lục Minh trượt đi, khăn tắm bị kéo ra.
cảnh Y Nhân cầm khăn tắm cũng bị lực quán tính làm ngã bổ người ra phía sau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...