Hai người chơi thẳng đến khi ván cờ chấm dứt.
Lục Chính Hoa chỉ cảm thấy chưa bao giờ được chơi cờ
sảng khoái, sung sướng tràn trề như hôm nay.
Tuy ông thua nhưng cũng chỉ thua đứa bé kia hai quân, chứng tỏ thực lực của ông vẫn khá lợi hại.
Ông lão đứng cạnh giơ ngón tay cái lên, gật đầu khen ngợi.
Khi ván cờ chấm dứt, bọn họ mới xuống nhà ăn cơm.
Trên bàn tiệc, Lục Chính Hoa tất nhiên là ngồi trên vị trí chủ gia đình, bên tay trái là thủ trưởng phu nhân, bên tay phải vốn phải là Lục Minh, nhưng Lục Minh vẫn chưa đến nên ghế vẫn trống.
Ngày thường chỉ cần rảnh rỗi là Lý Đồng sẽ thường xuyên đến thăm ông, khi ăn cơm cũng đều ngồi ngay cạnh.
Cho nên hôm nay Lý Đồng vẫn như mọi khi, đắc ý đi về phía thủ trưởng.
Nhưng cô vừa mới đến gần thủ trưởng đã phải lấy lòng: “Chú Lục, dì Ngô đúng là càng ngày càng trẻ tuổi.
Chú xem, bộ váy mà dì mặc trông thật xinh đẹp.” Lý Đồng biết rõ bộ váy này là Cảnh Y Nhân tặng, trong lòng hận đến mức nghiến răng mà vẫn phải giáp mặt khen Ngô Tú Quyên xinh đẹp.
Lục Chính Hoa cười ha hả trả lời Lý Đồng: “Cái miệng nhỏ này của cháu đúng là ngọt nhất đấy.” Lý Đồng mỉm cười, định thuận thể ngồi xuống, cô ta chỉ chờ Lục Chính Hoa mở miệng thôi.
Nhưng Lục Chính Hoa lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, hai mắt liếc Cảnh Y Nhân đang ngồi đối diện: “Y Nhân! Lại đây đi! Ngồi ở đây!” “..” Lý Đồng xấu hổ đến mức sắc mặt cứng đờ, bàn tay thả bên người theo bản năng nắm chặt lại.
Cô ta mang vẻ oán hận không dấu vết lạnh lùng lườm Cảnh Y Nhân một cái, sau đó miễn cưỡng mỉm cười dịu dàng như mọi khi.
“Cảnh Y Nhân! Bản lĩnh của cô ghê gớm thật, còn biết chơi cờ cơ đấy, khó trách thủ trưởng lại thích cô đến thể.
Đến đây, mau tới đây ngồi đi.” Lý Đồng nói mà có vẻ hậm hực tức tối.
Cô ta đã quá xem nhẹ Cảnh Y Nhân rồi, hoàn toàn không biết Cảnh Y Nhận biết chơi cờ từ khi nào, thủ trưởng vốn say mê đánh cờ, chỉ một ván đã giải quyết được thủ trưởng rồi sao?
Cảnh Y Nhân từ trước đến nay luôn ghét nhất kẻ ngụy quân tử hai mặt, miệng nam mô, bụng bồ dao găm.
Vừa rồi cô ta còn châm chọc cô, nói năng lỗ mãng, đâm thọc mách lẻo, giờ lại tỏ vẻ thân thiết, cô ta thực sự coi cô là đồ ngốc đấy à?
Cảnh Y Nhân đến gần chiếc ghế cạnh thủ trưởng rồi dừng lại, kiêu ngạo liếc Lý Đồng một cái: “Thứ mà tôi biết, cô đâu có biết”, rồi tao nhã ngồi xuống.
“…” Lý Đồng không hiểu Cảnh Y Nhân lấy ở đâu ra tự tin lớn đến thế, miệng lưỡi sắc bén, cứ như là biến thành một người khác vậy.
Lý Đông tức giận đến mức nghiến răng.
Cô ta ngẩng đầu thoáng thấy thủ trưởng đại nhân đang nhìn mình, nên cũng không thể phát tác.
Cô ta tức muốn nổ phổi, nhưng vẫn đành phải ngồi cạnh cha.
Lục Minh thì ngồi cạnh Cảnh Y Nhân.
Ngô Tú Quyên liếc Cảnh Y Nhân một cái, lấy khuỷu tay chọc chọc Lục Chính Hoa.
“Ông xem Y Nhân kìa, đúng là ngang ngược kiêu căng mà.” Bọn họ từ trước đến nay luôn chán ghét Cảnh Y Nhân, hôm nay người bạn già đột nhiên khác thường khiến bà hơi không thoải mái, còn gây nhục nhã mất mặt cho Lý Đồng nữa chứ.
Lý Đồng mới là con dâu tiêu chuẩn trong lòng bà.
Lục Chính Hoa lờ Ngô Tú Quyên đi, chỉ đợi mọi người ngồi vào vị trí.
Tiệc mừng chính thức bắt đầu, Lục Chính Hoa bưng một ly rượu đứng dậy, mọi người cũng đứng dậy theo.
Lục Chính Hoa mở miệng nói: “Hoan nghênh các vị nể tình tới tham gia sinh nhật của phu nhân.
Lục mỗ xin cảm ơn mọi người.”
“Thủ trưởng khách khí rồi.” Mọi người cùng thay nhau đáp lại.
“Hôm nay còn có một chuyện phải nói cho mọi người cùng rõ.
Về sau nếu ta mà còn nghe thấy bất cứ tin đồn vô căn cứ nào về con dâu Cảnh Y Nhân của ta, làm hủy thanh danh của con dâu và nhà họ Lục thì đừng trách Lục mỗ trở mặt.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...