Một đến, một đi, thế mà đã chơi hết mười lăm phút.
Lúc này Lục Chính Hoa mới mở miệng nhắc tới lý do gọi cô tới.
Ông vừa đặt cờ vừa bình thản mở miệng: “Có câu nói rằng, người biết đánh cờ có tâm tư cẩn thận, vô cùng kiên nhẫn, con bé này sao lại nổi giận đùng đùng bắt nạt Lý Đồng vậy.” cảnh Y Nhân không nhanh không chậm đặt cờ, cười nhạt: “Sao có thể nói là bắt nạt được ạ.
Con chẳng qua chỉ là lấy những gì đối phương làm để trả lại đối phương mà thôi.”
Vừa rồi cô hẵng còn đang nghịch ngợm mà sao giờ lời nói lại như ông cụ thể này.
Số lần Lục Chính Hoa gặp Cảnh Y Nhân từ khi Lục Minh kết hôn với cô tới giờ không đến ba lần, cũng không hiểu rõ cô lắm, có rất nhiều lời ra tiếng vào đều là do nghe từ miệng người khác mới biết.
Ông nhìn thế nào thì cảnh Y Nhân cũng không giống một người phụ nữ buông thả, không có đạo đức, thấp kém, vô học cả.
Ngược lại, ông thấy cô là một người vô cùng tinh nghịch, thẳng thắn, thành thật, không có tâm tư gì.
“Tuy nói vậy, nhưng danh tiếng của cô vẫn luôn không tốt.
Người khác nhìn chỉ thấy cô đang bắt nạt Lý Đồng thôi.” Cảnh Y Nhân cụp mắt, tiếp tục đặt cờ: “Con không để ý tới ánh mắt của người khác.
Cây ngay không sợ chết đứng.
Nếu người khác có ý muốn bôi bẩn con thì con đã sớm không còn cơ hội để làm sáng tỏ, hà tất phải vì một kẻ tiểu nhân mà làm ảnh hưởng tới tâm trạng của mình.”
Xem ra, danh tiếng của chính chủ trước đây không phải là không tốt, mà phải nói là nát bét rồi.
Cảnh Y Nhân không thể không nói là cô bị người khác hãm hại nói xấu để cứu vớt danh tiếng của mình.
Chẳng trách lúc trước cả một đám người vừa nhìn thấy cô đã như nhìn thấy quỷ, nếu không thì vị thủ trưởng này đã không vì cô chiếm tiện nghi của Lý Đồng ở ngoài miệng đôi câu mà bắt cô tới đây nói chuyện.
Nơi này, thủ trưởng là lớn nhất, nếu như thủ trưởng đã tin cô thì còn sợ người khác không tin sao.
Nghe Cảnh Y Nhân nói vậy, Lục Chính Hoa đột nhiên cười ha hả.
Trước kia đúng là ông rất ghét người con dâu Cảnh Y Nhân này.
Bây giờ nhìn lại thì đúng là không thể tin lời gièm pha bên ngoài được.
Một đứa bé hiểu biết lễ nghị truyền thống, lại biết chơi cờ thì sao có thể ăn chơi đàng điếm được.
“…” Có thể thấy, thủ trưởng rất vui vẻ nên đã thay đổi cái nhìn về Cảnh Y Nhân.
Nhưng muốn vị thủ trưởng này thay đổi cái nhìn triệt để với cô thì ván cờ này không thể nhường được.
Thực lực giữa người với người đúng là kỳ diệu.
Nếu như khoảng cách rất xa thì người ta sẽ ngưỡng mộ bạn, nếu kém một chút thì sẽ ghen tỵ với bạn.
Nhưng chuyện này đối với khoảng cách giữa nam nữ, già trẻ thì lại khác.
Nếu như đàn ông mà chỉ kém phụ nữ có một chút ít thì đàn ông sẽ không những không đố kỵ vớingười phụ nữ mà chỉ cảm thấy là người phụ nữ thật thông minh, huống chi Cảnh Y Nhân cô lại là vãn bối, chỉ là người sinh sau đẻ muộn.
Thủ trưởng từ sáng đến tối sẽ nghĩ làm thế nào để đánh bại được cô.
Cứ một hai lần như vậy đương nhiên sẽ thành bạn chơi cờ, nhưng nếu cách biệt một khoảng rất lớn thì đoán chừng là thủ trưởng sẽ không có cơ hội đánh bại cô.
Vậy nên cảnh Y Nhân đang định sửa lại một nước cờ sau.
Thủ trưởng lại nói: “Cô làm vỡ sứ Thanh Hoa của ta?”
“…” Cảnh Y Nhân tỏ ra mình có chút ngại ngùng: “Con cũng không cố ý.
Nhưng cái kia cũng không phải là hàng thật.”
“…” Bàn tay đang định đặt cờ của thủ trưởng khựng lại, sau đó cười nhạt: “Nhóc con, về sau nói chuyện không được nói quá thẳng thắn như vậy, sẽ làm tổn thương người khác, rồi đắc tội với người ta, cuối cùng người chịu khổ vẫn là mình thôi.
Có lúc phải học ăn nói uyển chuyển.”
“Như vậy không phải là rất giả dối hay sao ạ?” Xem ra thủ trưởng đã sớm biết là giả rồi.
“Bản thân con người vốn dĩ là một loài động vật dối trá.” “Con không cần.
Dù con có phải chịu thiệt thòi thì con cũng không muốn làm người dối trá.”
Nghe vậy thủ trưởng lại cười ha hả.
Một ván cờ Lục Chính Hoa chơi với cảnh Y Nhân suốt hai tiếng, giữa chừng có người tới giục thủ trưởng nên ra ngoài vì có khách quý đến, nhưng Lục Chính Hoa chỉ nghe cho có..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...