Một người đàn ông trung niên đứng ra hoà giải: “Cô Cảnh, cô vào ngồi đi.
Tổng giám đốc Lục đã lâu
không gặp mẹ rồi, để bọn họ tâm sự trò chuyện nhé.” Sau đó, có người nhặt quà của Cảnh Y Nhân mang vào, may mà món quà được bọc bằng giấy chống thấm nước nên không bị bẩn gì.
“…” Cảnh Y Nhân lười so đo, Ngô Tú Quyên là người được chúc thọ hôm nay, cô là công chúa, chẳng lẽ chút độ lượng ấy mà cô cũng không có hay sao.
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân tao nhã bước vào, đặt món quà xuống bàn trà.
Ngô Tú Quyên lại chỉ chăm chú kéo vạt váy thêu hoa thấp kém của mình mà hỏi Lục Minh: “Minh à, con xem chiếc váy này của mẹ có đẹp không? Là Lý Đồng tự mình chọn cho mẹ đấy.
Cô bé này đúng là tốt bụng, không chỉ được giáo dục tốt mà tu dưỡng, tố chất cũng tốt, lại xinh đẹp nữa.
Mẹ rất thích chiếc váy này.”
Nói xong, Ngô Tú Quyên còn liếc Cảnh Y Nhân một cái đầy thâm ý.
Dường như đang ám chỉ cảnh Y Nhân không những không được giáo dục tốt mà tu dưỡng, tố chất cũng không tốt, người lại xấu xí như vậy.
“Toàn là mặt hàng kém chất lượng, vậy mà còn không biết xấu hổ, đi khoe ra.”
“…” Cảnh Y Nhân đột ngột nói chen vào, Ngô Tú Quyên tức giận đến mức muốn hộc máu, chỉ hận không thể tự tay tát Cảnh Y Nhân một cái, nhưng vì giữ gìn mặt mũi của con trai, bà vẫn phải nhịn xuống.
Bà tức tối hung hăng trừng Cảnh Y Nhân một cái, rồi quay đầu nhìn quanh giống như đang tìm ai.
“Lý Đồng đâu? Vừa mới nãy vẫn còn ở đây mà… Mới chớp mắt mà con bé này lại chạy đi đâu mất rồi?”
Ngô Tú Quyên đưa mắt tìm trong đám đông một lúc, thấy Lý Đồng đang đứng cạnh bàn mạt chược xem cha cô ta chơi thì vội vẫy tay: “Lý Đồng! Đến đây! Đến đây! Lục Minh đến rồi mà sao cháu không qua đây hả…”
Ngô Tú Quyên gọi Lý Đồng cứ như đang gọi con dâu mình vậy.
Cảnh Y Nhân nương theo tầm mắt nhìn sang, mới biết đó chính là người mà cô đã gặp qua hồi ở “Di viện Quân Khứ”, cũng là kẻ từng măng cô là “Tai họa” ở cục cảnh sát.
Cô ta hình như là thư ký gì đó của Lục Minh.
“…” Cảnh Y Nhân xem thường, lãnh đạm xoay người đi khỏi, cậu coi cô như không khí, miễn cho bà già này cũng gây khó xử cho cô, tốt với người ngoài còn hơn cả con dâu.
Cô lần đầu tiên tới đây, vốn không rõ vì sao người khác chán ghét cô như vậy, tốt nhất vẫn không nên gây chuyện, hơn nữa đây là tiệc mừng thọ của bà già này, cô lại hoàn toàn không biết gì ở đây hết.
Cho dù cô không làm sai chuyện gì, người khác vẫn sẽ cho rằng đó là lỗi tại cô.
Cảnh Y Nhân đi về phía một đống bình bình lọ lọ được xếp dựa vách tường rồi quan sát chúng.
Cô tùy ý cầm lấy một chiếc bình sứ Thanh Hoa để thưởng thức.
Cười nhạt một cái, vậy mà lại là đồ rởm.
Lý Đồng vừa đến gần, Ngô Tú Quyên đã nhường ngay chỗ, để cô ta được ngồi cạnh Lục Minh.
Lục Minh tất nhiên hiểu được ý của mẹ, bọn họ đều cho rằng đoạn hôn nhân của anh và cảnh Y Nhân không hề có kết quả.
Lục Minh khéo léo đứng lên ngay lập tức, giữ khoảng cách với Lý Đồng, không nhanh không chậm mở gói quà được bọc giấy không thấm nước trên bàn ra.
Bộ váy thêu hoa được giở ra trước mặt Ngô Tú Quyên.
Lục Minh còn chưa mở miệng nói gì, Ngô Tú Quyên vừa nhìn thấy chiếc váy là đôi mắt lập tức mở to, bà bị kinh ngạc bởi vẻ đẹp của chiếc váy đến mức không thể nào dời tầm mắt đi, giật mình há to miệng, chỉ thiếu chảy nước miếng ra, thật sự khó dấu nổi nụ cười tươi và tiếng thán phục.
Dường như bà đang phải cố kìm lại nụ cười quá mức sung sướng vậy, chiếc váy này quả thật tuyệt đẹp đến mức khiến bà khó có thể kiềm chế nổi mình.
Đối mặt với hàng thêu xa hoa và có kỹ thuật cao đến vậy, Ngô Tú Quyên yêu thích đến nỗi không muốn rời tay, si mê như thể bị nghiện..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...