Lúc rời đi, Bạc Hạc Hiên nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt có chút oán hận.
Cả ngày hôm nay bọn họ mới gặp nhau được một chút, còn chưa nói với nhau câu nào cẩn thận.
Advertisement
Khương Mạn như một tên đàn ông xấu xa có mới nới cũ cùng Tang Điềm rời đi, cả buổi không hề để ý đến ánh mắt của anh.
Bạc Hạc Hiên liế m răng hàm sau, nhìn hai đồng đội lợn ở bên cạnh, nhíu mày.
(Thực sự cảm thấy cha Bạc, mẹ Khương như đang chăm sóc một đám trẻ vậy.)
Advertisement
(Không thể tin được sáu ngày tới ba người đạo diễn Khương sẽ sống như thế nào…)
(Khương võ thần cũng thật nhẫn tâm, anh hai cũng không thèm quan tâm nữa à! Ôi, anh hai - quý công tử của tôi...!hoàn toàn không còn phong độ gì nữa…)
Ba người đàn ông trong phòng đều im lặng.
Bạc Hạc Hiên nhắm mắt nghỉ ngơi, Tự Thiên Sách nằm ở trên giường không ngừng đập đập vào chỗ thắt lưng già nua bị thương của mình.
Khương Vân Sênh không hề nghỉ ngơi, mở bản đồ trên điện thoại ra, liên tục phóng to rồi lại thu nhỏ.
Thậm chí còn mượn giấy và bút của khách sạn, vẽ lại từng tuyến đường đi theo bản đồ, sẵn sàng nhớ kỹ vào đầu mình.
Ở một căn phòng khác, Khương Mạn tắm xong đi ra, nhìn thấy Tang Điềm đang ngồi trên giường ủ rũ.
Cô liếc nhìn nhưng không an ủi.
Tang Điềm nhỏ giọng nói: "Ngày mai em nhất định sẽ làm việc chăm chỉ."
Khương Mạn ừ một tiếng: "Nghĩ cách đền tiền máy tính cho người ta."
"Lương mỗi ngày của em chỉ được 100...!Làm sao có thể trả 5.000 tệ cho bà chủ chứ.." Tang Điềm có chút lo lắng.
"Bây giờ là khoảng thời gian Tết, lương gấp ba lần mà quán Internet thường sẽ chia ra ca sáng và ca đêm." Khương Mạn nói: "Lương ca đêm sẽ cao hơn nhưng sẽ mệt hơn."
Hai mắt Tang Điềm sáng lên.
"Giá máy tính đó không có giá đến 5000 tệ đâu.
Em chỉ cần kiếm tiền mua phần cứng, chị sẽ lắp ráp nó cho em."
"Chị ơi! Em yêu chị quá đi thôi!" Tang Điềm vội vàng chạy tới, ôm lấy Khương Mạn rồi hôn cô một cái.
Nhảy xuống giường mà không mang giày: "Bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho bà chủ nói những ngày sau em sẽ làm hết cả ca sáng và ca đêm!!"
Khương Mạn sờ sờ mặt mình, ôi trời ơi, bẩn quá đi mất, toàn là nước miếng!
Ngày đầu tiên của mùa thứ hai đã trôi qua như vậy!
Mọi người ngủ một giấc ngon lành trong khách sạn, sáng hôm sau dậy sớm ăn sáng, chuẩn bị bắt đầu ngày làm việc mới.
Trước khi mỗi người một ngả, Khương Mạn đã gọi Khương Vân Sênh lại.
Cởi chiếc khăn quàng cổ của mình xuống và quàng lên cho anh ta.
"Tiểu Mạn..." Vẻ mặt anh hai đáng thương.
“Anh hai, cố lên!” Khương Mạn động viên anh ta.
Khương Vân Sênh gật đầu: "Hôm nay anh nhất định sẽ không để bị đánh giá thấp và hoàn đơn."
Bên kia, Bạc Hạc Hiên đưa cho Tự Thiên Sách một gói cao dán.
"Ở đâu ra vậy?"
.