Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show
(Cái thẻ gợi ý nghề nghiệp này là cái quái gì vậy? Sao tôi nhìn mà chả hiểu gì hết cả?)
(Cảm xúc của Điềm Điềm hình như có liên quan tới trò chơi……Chả lẽ định để cô ấy làm game thủ?)
(Thiên Sách và Khương võ thần chuyên nghiệp thật, có vẻ cao tay đây!)
Advertisement
(Cười chết mất, Lý Lão m tại sao lại bị gọi là Lý Lão m? Kể cả khi ông ta có là một đạo diễn giỏi, ông ta cũng không để khách mời trải qua bảy ngày dễ dàng tới vậy đâu?)
(Lầu trên nhìn ra chân tướng rồi, không hành hạ khách mời thì chắc chắn không phải Lý Lão m!)
Cư dân mạng nhao nhao bình luận, không ngừng đưa ra giả thuyết.
Advertisement
Tang Điềm: “Cái nghề nghiệp này của tôi là cái gì vậy? không phải định cho tôi đấu game điện tử đó chứ? Cái này……tôi chơi được.
”
Lão Lý cười không nói gì.
Khương Mạn không có ý định phá vỡ mộng đẹp của đứa bé ngây thơ này, mùa thứ hai rồi đấy Điềm ngốc nghếch ơi!
“Ba tổ chức thần bí phục vụ đất nước?” Khương Vân Sênh nhíu mày, ăn xong bữa sáng thì đứng dậy nuốt một ngụm nước bọt, “Có chút khó, chưa đoán ra, tiểu Mạn em đoán ra không?”
Khương Mạn đương nhiên biết, cô còn là khách hàng quên của mấy tổ chức này ấy chứ.
“Anh hai biết đi xe đạp điện không?”
Khương Vân Sênh ngơ ngác một lúc mới nhả ra được hai chữ: “Chắc……có……”
“Vậy thì không vấn đề gì rồi.
”
“Không phải……mọi người đoán được ra nghề nghiệp rồi đấy chứ?” Tự Thiên Sách hớn hở: “Em gái đoán hộ anh, của anh là gì?”
Khương Mạn vẫn nở nụ cười trên môi: “Có mắt đấy.
” Khương Mạn nhìn anh một lượt: “Chắc anh không sao đâu.
”
Tự Thiên Sách: “???”
Lý lão âm nhìn tình hình thì thấy không vui, chắc là đoán ra hết rồi.
“Hai người cũng đoán ra rồi?”
Khương Mạn nhún vai: “Gợi ý rõ ràng như vậy.
”
Giọng Bạc Hạc Hiên có phần lười biếng: “Đại khái là có đáp án.
”
Lão Lý lại càng thấy không vui!
Cư dân mạng cũng rất không vui:
(Cùng là người, tại sao lại khác nhau? Đều có não, mà dựa vào đâu Khương võ thần và Bạc thần lại có tư duy hơn hẳn người bình thường?)
(Có gì nói đấy, Khương võ thần bảo là gợi ý rất rõ ràng, chỉ là Thiên Sách nhà tôi không đoán ra thôi……)
Cư dân mạng đang nghẹn thở chờ đợi, lão Lý cũng đành chịu thua, sau khi bảo bọn họ nộp điện thoại và tiền thì bảo tổ chương trình đưa cho họ đồ đã chuẩn bị sẵn.
Tang Điềm đưa mắt nhìn điện thoại cũ, hai mắt trợn tròn: “Mẹ kiếp!! giờ này vẫn còn loại điện thoại này à? Chắc được sản xuất từ thời mẹ tôi quá!”
“Không đúng, từ hồi mẹ tôi đã có điện thoại thông minh rồi, có khi phải từ thời bà nội tôi!”
Chiếc máy điện thoại cũ kiểu cục gạch chắc chắn là sản phẩm của thế kỷ trước, các nút ấn được làm bằng kim loại, màn hình nhỏ hiển thị trắng đen.
Ngoài nhắn tin và gọi điện thì không có chức năng gì khác.
Lão Lý nói: “Người trẻ tuổi nên tự biết thế nào là đủ!” Nói xong ông nhăn mày một cái, xì, để cho cách người kiêu ngạo, vẫn chạy không thoát bàn tay tôi đâu.
“Không đúng! Tại sao của bốn người chúng tôi là điện thoại kiểu cũ, còn đạo diễn Khương vẫn là điện thoại thông minh!” Là một kẻ nghiện lướt mạng, đồng chí Thiên Sách là người đầu tiên có ý kiến!
Vậy mà phân biệt đối xử!
Khương Vân Sênh cũng cảm thấy mơ hồ.
Lý lão âm cố ý nói một câu nghe có vẻ kỳ bí: “Công việc của anh ấy cần!” Nói xong, không giải thích gì thêm nữa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...