Vừa đội lên đầu, Khương Mạn liền cảm nhận được cảm giác an toàn chưa từng có.
Cô vò mái tóc mềm của Arthur, đối diện với cái nhìn ai oán của cậu bé, nói: “Nhất định sẽ trả lại cho cháu, thím tuyệt đối không chiếm làm của riêng, thím quên không mang mặt nạ của mình tới, cho nên mượn tạm của cháu thôi ……”
Arthur lầm bầm nói: “Thím và chú Bạc, chú tư đều có bí mật nhỏ giấu cháu.
”
Advertisement
Khương Mạn trong lòng rơi lệ, trên mặt vẫn phải cười: Không, là bí mật lớn mới đúng!
Hình tượng của thím cháu sắp sụp đổ rồi ……
“Lát nữa đưa cháu đi làm quen với mấy người bạn nhỏ.
” Khương Mạn đánh trống lảng.
Advertisement
Arthur nhăn mày, ờm một tiếng, hiển nhiên là không vui.
Cậu bé không thích làm quen với bạn mới.
Nhưng thím đã muốn cậu kết bạn thì, ờm! miễn cưỡng làm quen một chút vậy, nhưng hình như đều là một đám lít nhít……
Khương Mạn dẫn theo Arthur ra khỏi cửa, nhưng chưa đi được mấy bước đã bắt gặp Khương Tử Mặc ôm cây đợi thỏ.
Khương Mạn đứng sững lại, Khương Tử Mặc thở dài, Arthur cũng thở dài theo.
Khương Tử Mặc bó tay nói: “Mấy đứa nhỏ đều đang tìm em.
”
“Em qua ngay đây.
” Khương Mạn kéo chạy như tên ăn cướp.
Khương Tử Mặc nhìn bóng dáng em gái chạy thất tha thất thểu, anh sờ mũi, thôi vậy!.
chuyện xấu hổ như vậy để qua Tết rồi nói.
Sau khi Khương Mạn kéo theo Arthur xuất hiện, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của các bạn nhỏ.
Mấy đứa nhỏ lập tức vây quanh, gọi ‘chị/cô’.
Ba cô bé đều thắt bím tóc, lúc chạy liền tung tăng, vung vẩy, lại thêm năm mới, ba cô bé đều mặc áo bông màu đỏ chót, trông y như ba con búp bê trong tranh vẽ ngày tết.
Khương Mạn đội trên đầu chiếc mặt nạ Pikachu, mấy bạn nhỏ suýt nữa thì không nhận ra.
Sau khi Khương Mạn giới thiệu từng người, mấy đứa nhỏ liền vây quanh Arthur nói chuyện ríu rít.
Hoa Hoa wow một tiếng: “Anh Arthur trông đẹp trai quá, giống như hoàng tử trong truyện cổ tích ấy!”
Vân Đóa gật đầu mạnh: “Anh là người nước ngoài sao? Mắt anh có màu tím kìa, trông thật giống quả nho, nhìn trông ngon quá.
”
Bé Vương Hinh đỏ mặt: “Anh Arthur cao quá, còn cao hơn cái bạn cao nhất lớp em nữa!.
”
Arthur: “……”
Lo lắng, bất an, căng thẳng……xấu hổ lạ thường……mặt cậu bé đỏ bừng, ánh mắt ươn ướt như con nai vàng ngơ ngác, nhìn Khương Mạn cầu cứu.
Kết quả là người thím đáng mến của cậu chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái.
Ba cô bé dùng đội hình như kiềng ba chân, vây cậu vào giữa.
Arthur đổ mồ hôi, không dám hít thở mạnh, đôi mắt đẹp tựa thạch anh tím khẽ run lên, căng thẳng đan xen trong sự bối rối.
Sao đám nhóc này lắm câu hỏi thế nhỉ……
Sao mấy cô bé này không sợ mình vậy……
Sao càng vây càng chặt vậy trời……
Sao cứ khen ông đây đẹp trai vậy, cậu! trước kia rõ ràng ánh mắt những người đó bao gồm cả ba cậu khi nhìn cậu đều mang theo sự sự hãi ……
“Anh Arthur, chú Hạc Hiên làm bánh tart ngon lắm đó, chúng ta cùng đi ăn đi ……”
“Đây là hoa hồng nhỏ do kỳ thi cuối kỳ em đạt điểm tối đa nên được thưởng, em tặng cho anh này.
”
“Anh ơi, tóc của anh thật là mềm, em có thể sờ được không?”
Hổ Tử cầm cốc nước hoa quả trong tay, thở dài như ông cụ non, “Haizz, đàn ông đẹp trai! thật nguy hiểm!.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...